Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2595: Lão đàn dưa chua của Bộ Phương… (1)

Thịt bò viên có thể khiến Hồn Ma quỳ xuống đất nôn mửa? Làm sao có thể?
Giờ khắc này không chỉ Đế Tử mà tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng. Trên đầu bọn họ đều là dấu chấm hỏi to đùng đang treo.
Đôi mắt người thủ miếu cũng đọng lại. Thức ăn của con người? Loại đồ vật buồn nôn tới cực hạn đó sao… Từng vảy côn trùng trên khuôn mặt người thủ miếu run nhẹ.
Không sai, rõ ràng Đế Tử nhìn thấy mặt người thủ miếu đang run rẩy… Điều này thể hiện rõ là cách Bộ Phương đang sử dụng rất hiệu quả, dùng thịt bò viên có thể khắc chế những Hồn Ma này!
Trời đất ơi! Rốt cuộc cũng tìm ra cách để khắc chế những Hồn Ma kinh tởm này! Chính là thịt bò viên sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy thịt bò viên hắn đã cảm thấy nó không giống bình thường, giống như sao trên trời, đang lấp lánh đẹp không sao tả xiết.
Bây giờ hắn chỉ muốn mang tất cả thịt bò viên ở thế gian này tới đây.
- Đồ ăn của con người đúng là khiến người ta đau đầu!
Ánh mắt người thủ miếu ngưng tụ, lộ ra sát ý.
Mùi thơm của thịt bò viên khiến dạ dày hắn cuồn cuộn lên, nhìn những yêu nghiệt trước mắt này chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Cho dù là Hồn Ma được xếp thứ tự như bọn chúng có sáu giác quan khép kín, nhưng mùi vị của đồ ăn vẫn tràn vào cơ thể chúng như giòi bọ, ngoạm sâu vào mũi chúng, như thể cuốn lấy linh hồn!
- Đúng là phải giết hết tất cả những tên đầu bếp!
Người thủ miếu há to miệng, phun ra khí đen, sát ý phun trào.
Ọe!
Hai thủ vệ kia nằm rạp trên mặt đất, nôn mửa tới mức muốn móc hết cả mật ra, rất khó chịu, cả người như bị nhăn lại.
Bọn người Đế Tử vô cùng kinh hãi. Thịt bò viên thế mà lại có tác dụng lớn như thế!
Bộ Phương lơ lửng trên bầu trời, nắm lấy thái đao trong tay, bình tĩnh nấu nướng. Cong ngón búng ra, Thần Hỏa xuất hiện đốt cháy tất cả, hư không cũng trở nên vặn vẹo.
Bộ Phương càng nấu nướng, những Hồn Ma kia càng nôn mửa kịch liệt, nằm sấp không động đậy nổi. Bọn hắn nhiều lần kiên trì muốn đứng lên nhưng mùi thơm của thức ăn cứ lan tỏa khắp nơi khiến bọn hắn lại một lần nữa bị ép nằm trên mặt đất.
Dạ dày co rút lại, bọn hắn cảm thấy muốn nôn cả dạ dày ra.
Con mẹ nó…
Đường đường là một Hồn Ma được xếp số thứ tự, thế mà lại bị đồ ăn của con người khắc chế! Đáng chết!
Tuy bọn hắn ghét đồ ăn của con người nhưng vẫn không tới mức ngửi mùi đồ ăn mà lại mất hết đi khả năng phản kháng như thế này. Đồ ăn của con người quỷ dị như thế này từ lúc nào vậy?
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ tên đầu bếp trước mắt thực sự có món ăn đặc thù có thể áp chế bọn hắn?
Tên con người này… chính là khắc tinh của bọn hắn?
Động tác của Bộ Phương rất thuần thục, liên tục không ngừng. Trong nháy mắt đồ ăn đã được đựng trong một cái bát nhỏ, nóng hổi, tản ra mùi thơm nức mũi.
Bởi vì Bộ Phương đã thêm rất nhiều gia vị đặc biệt vào trong đó nên mùi thơm vẫn không ngừng lan tỏa, nhóm thiên tài xung quanh chìm vào say mê.
Con mẹ nó quá thơm!
Ánh mắt Đế Tử tràn ngập sự mê ly, lần đầu tiên bọn họ ngửi thấy mùi thơm như vậy.
Ọe…
Người thủ miếu giơ tay lên, che miệng mình. Con mắt màu đỏ thẫm của hắn trừng lên, toàn thân không ngừng run rẩy!
Hắn phong bế lục giác của mình, cái mũi đã không thể ngửi thấy mùi gì nhưng mùi thơm kia cứ như một bàn tay quấn chặt linh hồn của bọn hắn!
Tiểu Hồ nôn mệt rồi thì ghé vào bờ vai của Bộ Phương, bộ lông màu đỏ cũng khôi phục lại màu sắc ban đầu, trong miệng vẫn còn khói tiêu tán.
Hai thủ vệ kia cuối cùng cũng nơm nớp bò từ dưới đất lên. Thịt bò viên tán đi thì rốt cuộc bọn hắn cũng có thể cử động. Nhưng bọn hắn kinh hãi phát hiện, hai chân mình như nhũn ra, không thể động đậy nữa.
Thế mà bọn hắn lại bị mùi thơm làm cho nhũn cả chân ra?
Hai thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sát ý trong mắt đối phương.
- Tên đầu bếp này phải chết!
- Hồn Thập Tam bảo chúng ta phải bắt sống hắn về, nhưng bây giờ ta không quan tâm, phải làm thịt tên này!
Trong mắt tên thủ vệ đó tràn đầy hung lệ, sau đó bắn ra trong nháy mắt hướng về phía Bộ Phương.
Bộ Phương giương mắt nhìn, liếc nhìn hai Hồn Ma kia một chút, vô cùng bình tĩnh, không nhúc nhích một chút nào. Bốn đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường dung nhập vào bên trong món ăn khiến cho mùi thơm lại có hàm ý kỳ lạ. Đây cũng chính là lý do mà chân hai Hồn Ma kia đều nhũn ra.
Bộ Phương chỉ nếm thử thôi đã biết, quả nhiên mỹ thực không gì là không làm được!
Mặt Bộ Phương không có biểu cảm gì, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn. Bắt đầu nhào nặn mỳ, từng sợi mì quanh quẩn xung quanh thân thể hắn.
Bộ Phương muốn làm một món ăn thật là thơm. Món ăn cực phẩm này chỉ cần đủ thơm là được!
Bộ Phương xác định mục tiêu là mùi thơm để làm món ăn này. Hắn cần một mùi thơm chuyên để khắc chế những Hồn Ma này!
Từng sợi mỳ xoay quanh thân thể hắn, Tiểu Hồ vui tươi hớn hở, hoa chân múa tay theo từng sợi mỳ đang chuyển động.
Bộ Phương nắm lấy một sợi mỳ, lấy ra một đôi đũa. Đôi đũa như cái châm dài ôm lấy sợi mỳ. Thân là một đầu bếp ưu tú, muốn là Trù Thần nhất định phải tinh thông mọi thứ.
Rất nhanh, một khối mì hình vuông đã được Bộ Phương tạo ra, mặt bánh phân thành hai lớp, đan xen vào nhau trông rất lạ mắt. Chân khí ngưng tụ trong nồi, sau đó Bộ Phương đổ dầu vào. Dưới sự thiêu đốt của Thần Hỏa, dầu sôi sùng sục, khí nóng bay lên.
Bộ Phương nhàn nhạt liếc nhìn Hồn Ma ở phía bên kia, miệng kéo lên một cái. Sau đó hắn để mỳ vào trong nồi dầu.
Xùy…
Mỳ vừa vào nồi thì mùi thơm đã dâng lên ngào ngạt.
Hả?
Hai Hồn Ma đang tới gần nhất thời cảm thấy một thứ mùi xông vào mũi, ánh mắt bọn hắn co rụt lại, phong tỏa lục giác, nhưng…
Uỳnh!
Như có áp lực của ngọn núi lớn đè xuống, hai Hồn Ma kia lại bị đè xuống mặt đất một lần nữa.
Ọe…
Con mẹ nó!
Hai tên kia chảy nước mắt, có thể không nấu nướng, chúng ta so tài đường đường chính chính một phen được không!
Hai Hồn Ma giận đến điên cuồng!
Mùi vị kia… sao có thể kinh tởm như thế?
Bộ Phương muốn làm gì?
Đám người Đế Tử hơi choáng váng, bọn họ thừa dịp người thủ miếu đang bị nôn mửa thì phi nước đại chạy trốn sau lưng Bộ Phương, từng người đều nơm nớp lo sợ.
Hiện tại chỉ có Bộ Phương có thể cứu bọn họ, những Hồn Ma này sợ mùi thơm…
Bộ Phương còn, bọn họ còn, Bộ Phương chết… bọn họ cũng chết.
Bộ Phương nghiêng người nhìn những người này một chút, không nói gì thêm. Những thiên tài này đúng là non nớt đáng yêu mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận