Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2898: Độ Hồn Phạn (2)

Notice: Undefined offset: 206
Tuy nhiên, kiểu nói này của Minh Vương Nhĩ Ha ngược lại làm Cẩu gia sững sờ.
Đôi mắt Cẩu gia nheo lại, dường như có một tia sáng lóe lên.
Sau khi quét mắt một vòng, Bộ Phương đang ngồi bên trên bàn tròn, chợp mắt, Tiểu Hồ và Tiều Bì cũng nằm trên vai Bộ Phương.
Nếu như hai vị Thiên Thần là những người xung quanh bọn họ.
Vậy thì... Có thể có liên quan đến Bộ Phương không?
Mặc kệ là Nhĩ Ha hay Cẩu gia, bọn họ đều có một mối ràng buộc không thể tách rời với Bộ Phương.
Cho nên…
Chuyện này có thể được bắt đầu từ Bộ Phương.
Hai vị Thiên Thần trầm tư.
Vân Thiên Y và rất nhiều cường giả Cổ Tộc đều sờ cằm rồi gật đầu tán thành.
Mặc dù bọn họ không biết cái gật đầu này có tác dụng gì nhưng trực giác mách bảo bọn họ rằng việc đi theo mạnh suy nghĩ của các Thiên Thần là luôn luôn đúng.
Bộ Phương đột nhiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy rùng mình.
- Làm gì?
Sắc mắt hắn không chút biểu tình mà liếc nhìn tất cả mọi người, chỉ cảm thấy bùng lên một trận không có hảo ý lan tới.
- Hì hì hì...
Minh Vương Nhĩ Ha xoa bóp tay rồi cười hì hì.
Bộ Phương nheo mắt lại.
- Cười hèn như vậy, trong một năm đừng có tìm ta đòi ăn que cay.
Minh Vương Nhĩ Ha:
- ...
Cẩu gia nói những điều đã phân tích cho Bộ Phương.
Chỉ có Bộ Phương là trông có vẻ nghi ngờ.
Còn có loại thao tác như vậy sao?
Chỉ còn lại Tiểu Hồ, Tiểu Bì, ngoài ra còn có Tiểu Bạch ở bên cạnh hắn.
Tiểu Bạch là sản phẩm của hệ thống, không thể nào là Thiên Thần.
Vậy thì chỉ còn lại Tiểu Hồ và Tiểu Bì?
Hai đứa nhóc này... Lại là Thiên Thần?
Cuộc bàn luận đã sớm kết thúc.
Hỗn Độn còn rất nhiều việc cần phải làm.
Tiểu Hồ và Tiểu Bì thì bị Cẩu gia giữ lại, nó muốn nghiên cứu một chút xem hai đứa nhóc này rốt cuộc có phải là Luân Hồi của Thiên Thần hay không.
Về phần Bộ Phương, dưới sự chỉ dẫn của Vân Thiên Y, hắn đi về phía cung Thiên Thần Luân Hồi.
Bộ Phương có Pháp Tắc Luân Hồi nên rất nhanh đã tiếp quản cung Thiên Thần Luân Hồi vô chủ.
Đi dạo trong Thiên Thần Cung.
Bộ Phương chỉ có thể cảm khái, Thiên Thần Luân Hồi này thật sự đã nuôi dưỡng trong vô số năm qua.
Vân Thiên Y giới thiệu cho Bộ Phương đến mọi nơi trong cung điện.
Mở cửa Tàng Bảo Các ra, bên trong có hàng ngàn kho báu sáng ngời chất chồng như núi, đủ loại bảo vật quý hiếm chất đống trong đó.
Bên trong Thần Dược Các có tất cả các loại Thần Dược đã được tinh chế đang lao vùn vụt.
Đan Dược Các, Tàng Thư Các và nhiều nơi khác.
Đủ loại kho báu khác nhau của Thiên Thần Luân Hồi hiện tại đều thuộc về Bộ Phương.
- Tại sao lại không có Thực Mộc Các?
Bộ Phương bĩu môi.
Vân Thiên Y cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Thiên Thần Luân Hồi cũng không phải đầu bếp, muốn Thực Mộc Các để làm cái gì?
Hai người mở cung điện dưới lòng đất ra.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gót giày bén nhọn của Vân Thiên Y vang vọng trong lòng đất trống rỗng.
Một mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi.
Cả Bộ Phương và Vân Thiên Y đều không khỏi cau mày.
Bộ Phương búng tay một cái, một đóa Thần Hỏa nổi lên chiếu sáng toàn bộ Địa Cung...
Cảnh tượng trong Địa Cung rất nhanh đã được chiếu sáng...
Vân Thiên Y và Bộ Phương sững sờ.
Đó là một hồ máu khổng lồ với những xiềng xích bị đứt đoạn...
Những oan hồn đang trôi nổi, hài cốt Thiên Thần, hài cốt Thần Chi... Đều luân chuyển không ngừng.
Hồ máu khô cạn nhưng máu bên trong vẫn chảy xuôi như cũ.
Hồ máu giống như một nơi trói buộc, trói buộc tất cả các linh hồn ở trong đó...
Vô số oan hồn nằm ở miệng hồ máu, im ắng hô hoán về phía Vân Thiên Y và Bộ Phương.
- Quá đáng giận…
Khoé mắt Vân Thiên Y đỏ hoe.
Bởi vì nàng ta cảm nhận được không ít Thiên Thần cốt và Thiên Thần huyết của Vân Tộc trong hồ máu này...
Lúc đầu, Vân Tộc bị Thiên Thần Luân Hồi bắt làm tù binh rồi giết hại bi thảm...
Bộ Phương thở dài một hơi.
Pháp Tắc Luân Hồi bao phủ, cứu rỗi những oan hồn lầm lạc đó vào trong kiếp luân hồi.
Khi từng oan hồn phiêu đãng vào luân hồi, bọn họ dường như vui đến phát khóc, tiếng khóc vang vọng khắp Địa Cung.
Bộ Phương trầm mặc.
Trù Thần Sáo Trang đột nhiên xuất hiện.
Rơi xuống ầm ầm giống như những hạt gạo.
Những phần nguyên liệu nấu ăn trôi nổi xung quanh cơ thể Bộ Phương...
Trong cung điện dưới lòng đất, đối mặt với hồ máu kinh hoàng, Bộ Phương bắt đầu lựa chọn nấu nướng.
Đây là một món ăn nặng nề.
Ít nhất thì công việc nấu nướng của Bộ Phương cũng vô cùng nặng nhọc.
Các nguyên liệu nấu ăn đang bay tán loạn, pháo hoa ở khắp mọi nơi.
Những chiếc bát đựng thức ăn giống như lưu ly đang tỏa ra được bày ở trong chén Thanh Hoa Từ, xếp chồng lên nhau từng cái một.
Hương thơm phảng phất trong hư không như thể hóa thành một khúc nhạc hài hòa, dường như có tồn tại tối cao đang tụng niệm Phạm m, thanh tẩy tâm hồn oán hận.
- Đây là cái gì…
Vân Thiên Y nhếch môi lên, tâm tình vô cùng nặng nề hỏi Bộ Phương.
- Đây là Độ Hồn Phạn...
Bộ Phương nói, đưa những vong hồn này đi luân hồi để rửa sạch hận thù bên trong bọn họ.
Những vong hồn trôi nổi kia lần lượt được quấn quanh hương thơm đó.
Bọn họ phủ phục trước bát cơm, bọn họ ăn uống say sưa ngon lành, khắp khuôn mặt đầy vẻ say mê.
Năng lượng thần tính của những vong hồn này đã bị Thiên Thần Luân Hồi làm cạn kiệt nên bây giờ chỉ còn là một đống lớn hồn phách vô hình.
Không có khả năng ảnh hưởng đến hiện thực, Độ Hồn Phạn này tất nhiên chỉ có thể là người vô hình ăn.
Ăn uống no đủ.
Bộ Phương thôi động Pháp Tắc Luân Hồi rồi mở ra Luân Hồi.
Từng đạo từng đạo vong hồn bay vào luân hồi một cách mãn nguyện.
Khoé mắt Vân Thiên Y đột nhiên đỏ hoe, nàng ta giơ tay lên đối mặt với những vong hồn trước mặt, vong hồn của một nam một nữ dường như mỉm cười một cách nhẹ nhõm với Vân Thiên Y.
Sau khi bọn họ ăn xong Độ Hồn Phạn, bọn họ đã thanh tẩy ân oán và chạy như bay vào luân hồi, sau vài năm nữa sẽ được đầu thai một kiếp sống tươi đẹp khác.
- Cảm ơn…
Vân Thiên Y lau nước mắt trên khóe mắt rồi nói với Bộ Phương rằng đó chính là cha mẹ nàng ta đã bị thù hận làm vong hồn của bọn họ u mê. Nhờ có sự tẩy lễ của Độ Hồn Phạn nên đã khôi phục được linh trí mà an tường vào luân hồi, sẽ không hôi phi yên diệt (*).
Bộ Phương lặng lẽ gật đầu. Đôi khi, tác dụng của món ăn luôn khiến Bộ Phương cảm thấy thần kỳ.
Sự trỗi dậy đột ngột của Độ Hồn Phạn ngược lại khiến hắn bùi ngùi mãi không thôi.
Nhìn thấy tình huống kinh khủng này.
Bộ Phương cũng hiểu rõ Hỗn Độn khốn khổ như thế nào dưới sự thống trị của Thiên Thần Luân Hồi trong nhiều năm như vậy.
Thiên Thần Luân Hồi... Đáng chết.
Ngay cả khi hắn ta chạy đến Hư Vô Thành, Bộ Phương cũng sẽ không để hắn ta đi.
Coi như vì những vong hồn này mà đi tìm công đạo.
Cả hai bước ra khỏi Địa Cung.
Bộ Phương đứng ở chính giữa của Thiên Thần Cung, hắn lần đầu tiên được nhìn thấy Luân Hồi thuộc về Thiên Thần Luân Hồi.
Hắn đã từng chứng kiến Luân Hồi một lần, một lần nữa giống như một bức tranh tuyệt đẹp đang từ từ mở ra trước mặt Bộ Phương...
Luân Hồi Bàn màu xám lơ lửng trong hư không.
Tinh Thần Hải Tinh Không của Bộ Phương đang từ từ chảy ra tinh thần lực rồi dung hòa vào trong đó...
Trong nháy mắt, đôi mắt Bộ Phương co rụt lại.
Ngay lúc đó, hắn đã nhìn thấy rất nhiều...
(*): Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn. Bắt nguồn từ tác phẩm: "Viên giác kinh": "Thí như toản hỏa, lưỡng mộc tương nhân, hỏa xuất mộc tẫn, hôi phi yên diệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận