Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1864: Ứng Long thở dài! (2)

Notice: Undefined offset: 141
Tâm thần Bộ Phương khẽ dao động.
Sau đó tinh thần hải của hắn đột nhiên trào dâng thành cột sóng lớn.
Một thứ khí tức kinh khủng bao trùm toàn bộ thân hình hắn rồi điên cuồng lan ra tứ phía.
Áo choàng lông vũ chuyển dần sang màu đỏ thẫm nhức mắt, tựa như có âm thanh của Tước Đề vang vọng trong không gian.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biến sắc. Thân thể ai nấy như có thứ áp lực vô hình đè nén vậy.
Hít một hơi thật sâu.
Thứ áp lực này giống hệt như một hòn đá tảng.
Tất cả mọi người chợt hoảng hốt, bất giác nhận ra tu vi của Đại Ma Vương đã đạt tới cảnh giới khủng bố mức này rồi.
Ánh mắt Mộng Kỳ lóe lên, tâm tư trong lòng đã có sự dao động. Nàng ta lên tiếng tuyên bố:
- Được rồi. Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy tiếp tục cuộc khảo hạch Tam phẩm Tiên Trù thôi.
Công Thâu Bạch Quang không có ý kiến phản đối.
Nhìn khí tức ngập tràn xung quanh Bộ Phương, tim hắn bất giác đập nhanh mấy nhịp.
Cho nên hắn không dám phản đối, lại càng không có tư cách gì phủ nhận Bộ Phương cả.
Ngay sau đó, vòng khảo hạch Tam phẩm Tiên Trù lại tiếp tục diễn ra.
Đám đông ban nãy định rời đi bây giờ trông thấy Bộ Phương lại bắt tay vào chuẩn bị nấu nướng lần nữa, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ hào hứng cuồng nhiệt, chăm chú nhìn lên lôi đài.
Không có đề bài nào dành cho cuộc khảo hạch Tam phẩm Tiên Trù.
Chỉ cần người tham dự nấu ra được một món ăn mang Thất đạo Tiên Khí thì sẽ được tính là thông qua khảo hạch.
Món ăn mang Thất đạo Tiên Khí… Với Bộ Phương thực ra cũng không có gì là quá khó khăn!
Bộ Phương mặt không đổi sắc, hơi nhấc tay lên, có tiếng Long âm vang vọng, sau đó trong tay hắn đã có thêm Long Cốt Thái Đao.

Địa Ngục, tại Thần Nữ thành.
“Két” một tiếng.
Cánh cửa Thần Nữ thành rộng mở.
Một bóng người lao vút ra, ngồi bệt mông xuống đất, liên tục đấm xuống nền đất mấy cái khiến mặt đất lún xuống thành mấy cái hố sâu.
Ở tảng đá lớn ngay phía sau lưng người đó có một người đàn ông tóc trắng trong hình dáng của một đứa trẻ đang ngủ gà ngủ gật, nghe tiếng động lập tức giật mình tỉnh dậy - Đó chính là Lão Thiết.
Ông ta ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra tiếng động, sau đó vội vàng chạy sang.
Vừa hay đúng lúc Minh Vương Nhĩ Ha phủi mông đứng dậy.
Hắn ta đang có chút buồn bực, không phải là vì phải quanh quẩn ở Thần Nữ thành quá lâu sao? Cứ coi như không có chút quan hệ huyết thống hay tình tỷ đệ gì đi, nhưng Nữ vương Bích Lạc cũng không thể không thèm giữ mặt mũi mà cứ thế đá bay hắn ta tới đây luôn chứ.
Việc này đối với Minh Khương Chi Chủ là hắn ta cảm thấy… thật quá mất mặt!
Lấy que cay ra bỏ vào miệng ngậm, Minh Vương Nhĩ Ha vừa phủi mông đứng dậy đã trông thấy Lão Thiết chạy qua.
- Ô? Lão Thiết, ngươi còn chưa đi à? Sao còn chờ ở cửa thành lâu vậy làm gì?
Hắn ta hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
Lão Thiết thầm cười khổ, đại nhân của ta ơi, cuối cùng ngài cũng chịu xuất hiện rồi.
Ông ta thân là nam nhân đương nhiên không vào được bên trong Thần Nữ thành, cũng không giống với Minh Vương đại nhân, không thể vứt đi thể diện mà cải trang thành nữ được.
Huống hồ, lúc đầu là ngài ấy bảo ông ta phải ở đây trông chừng.
Kết quả là đã hơn một tháng trôi qua, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Minh Vương Nhĩ Ha quay lại.
- Đi thôi, hành trình ở Thần Nữ thành kết thúc. Chúng ta quay về Minh Vương cung, kẻo đến lúc bị lão Ứng Long phát hiện lại cứ lải nhải mãi không thôi.
Minh Vương Nhĩ Ha miệng ngậm que cay, tay chắp sau lưng, nhàn nhã nói.
Lão Thiết hưng phấn gật đầu, cuối cùng thì ngài ấy cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Mặc dù Thần Nữ thành là nơi nhuyễn ngọc ôn hương, nữ nhân đẹp vô kể, nhưng mà… Không phải là nơi thích hợp với một người chí hướng ngút trời như Minh Vương đại nhân.
Con đường chinh phạt của người ấy phải là Tinh Thần Đại Hải!
Bởi vì quá hưng phấn mà khuôn mặt Lão Thiết vốn trắng nõn nay có hơi đỏ ửng.
Minh Vương Nhĩ Ha liếc nhìn vẻ mặt của ông ta, khóe miệng nhếch lên.
Sau đó hắn ta giơ chân đạp mạnh xuống đất, cả người ngay lập tức phóng vút lên cao tận trời!
Lão Thiết thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo sau.
Hai người rời khỏi Thần Nữ thành, một lần nữa quay về Hoang Nguyên.
Vừa mới ra ngoài, họ đã cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm họ từ xa.
Ứng Long đầu tóc bạc trắng, khoác áo trường bào màu đen, tay cầm quyền trượng Hư Không Chi Nhãn, đứng ngạo nghễ trên cao, sắc mặt lạnh như băng.
Minh Vương Nhĩ Ha vừa ra ngoài đã mặt đối mặt với Ứng Long, bầu không khí lúc này có chút ngượng ngùng.
Lão Thiết cúi thấp đầu, không dám hé răng nói nửa lời.
- Minh Vương đại nhân… Thần Nữ thành là nơi cấm địa, ngươi không nên tùy ý qua lại. Cấm địa là nơi dị đoan, cần phải được diệt trừ toàn bộ, chỉ có điều chúng ta vẫn chưa đủ thực lực để làm điều đó. Bất kể là Thần Tuyệt Sơn, Hắc Điện hay là Đọa Thần Quật!
Ứng Long vẫn giữ nguyên vẻ mặt thâm trầm, gõ mạnh quyền trượng xuống đất tạo nên một cơn rung chấn động.
Minh Vương Nhĩ Ha vẫn còn ngậm que cay, khóe miệng giật giật.
- Cấm địa sở dĩ được gọi là cấm địa bởi vì nơi đó toàn là đám người thất bại, bị đào thải, lẽ ra đã biến mất theo dòng nước lũ. Nhưng chúng vẫn may mắn kéo dài được chút hơi tàn… Bọn chúng từng mơ mộng ôm hết thảy mọi thứ về tay, đúng là Hung Đồ, là ngọn nguồn của sự hủy diệt!
- Thiên Tàng cũng bởi vì mềm lòng với cấm địa cho nên mới suy tàn. Chẳng lẽ ngươi muốn dẫm lên vết xe đổ hay sao? Lúc trước Lão Long không nên để Thiên Tàng có bất cứ mối liên quan nào với cấm địa mới phải, thậm chí nên để hắn tấn công vào Minh Ngục, san bằng cấm địa trước… Thế nhưng hắn đã không nghe lời, cho nên mới gặp tai ương! Cho nên mới suy tàn! Chẳng lẽ ngươi lại muốn giống như cha ngươi hay sao?
Ứng Long càng nói càng tức giận, âm giọng cũng càng ngày càng cao.
Gõ mạnh quyền trượng Hư Không Chi Nhãn trong tay, toàn bộ hư không giống như đang run rẩy!
Minh Vương Nhĩ Ha nghiêm mặt, hít sâu một hơi.
- Đó là hai chuyện khác nhau. Ta là ta!
Ánh mắt hắn ta bình thản liếc nhìn Ứng Long, sau đó đưa tay túm lấy vạt áo Lão Thiết đang run rẩy bên cạnh. Một giây sau, bóng dáng hai người hóa thành một luồng sáng màu đen phóng vút lên cao, biến mất nơi chân trời.
Ứng Long ngước khuôn mặt già nua nhìn theo bóng lưng Minh Vương biến mất dần, thở dài một tiếng.
- Minh Vương đại nhân… Ngươi vẫn nên trưởng thành hơn đi. Giai đoạn cường thịnh mà lão Minh Vương tạo ra năm đó nay đã bắt đầu lụi tàn… Chín tộc Minh Ngục đã bắt đầu rục rịch, nếu có ngày chúng mang quân áp sát thì Địa Ngục phải chống cự như thế nào đây?
Lão Ứng Long khẽ cất giọng.
Bỗng nhiên ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào sâu bên trong Hoang Nguyên.
Lúc này, lớp cát vàng phủ trên Hoang Nguyên đang dịch chuyển, tạo thành một vòng xoáy rất lớn.
Vòng xoáy ấy nứt ra.
Một bóng người uyển chuyển tuyệt đẹp đang chậm rãi bước ra.
Ông ta hít một hơi sâu nhìn chằm chằm vào bóng người kia, vẻ mặt không tốt cho lắm.
- Thần Nữ thành chủ… Đại diện Thần Tuyệt Sơn, Bích Lạc.
Ứng Long căng thẳng, nắm chặt quyền trượng trong tay. Minh Khí tỏa ra, Thiên Đạo Ý Chí Địa Ngục cũng bốc lên, tụ lại ngay bên trên Hư Không Chi Nhãn.
Tất cả như hóa thành một ngọn núi lớn cao ngất, xoay về hướng Hoang Nguyên nơi Nữ Vương Bích Lạc đang bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận