Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1469: Một tiếng chó sủa với mười lăm Ngân Khải Quân (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có chuyện gì thì mau nói, có rắm cũng mau thả đi...
Con chó này... Quả thật là quá ngang ngược!
Con chó này có biết nó đang đối mặt với ai hay không? Lại còn mẹ nó bắt phải nhanh lên nữa...
Một con chó thì thời gian đang gấp gáp để làm cái gì chứ?
Mọi người ở xung quanh bị lời nói của con chó này làm cho khiếp sợ, mỗi người đều toát ra vẻ không còn lời nào để nói nữa.
Một con chó có thể nói chuyện, không hiếm lạ lắm, ở Tiên Trù Giới, Linh Thú có thể nói chuyện cũng rất nhiều, Linh Thú không thể nói chuyện cũng có rất nhiều.
Nhưng một con chó đối với một vị cường giả Chân Thần Cảnh Nhị Tinh đỉnh phong nói thời gian gấp gáp, vậy tất nhiên là lạ rồi.
Con chó này sẽ không phải là vội vàng đi tìm đường chết đấy chứ?
Trong không khí có mùi thơm thoang thoảng bay đến, khuôn mặt của mỗi người cũng đều có chút rung động.
Mục Lưu Nhi giúp đỡ Trần quản sự, cùng với Mộc thúc bị trọng thương đi vào trong cửa của tiểu điếm.
Cẩu gia nghiêng mắt nhìn ba người một cái, lẩm bẩm một tiếng, nhưng thật ra là thả cho bọn họ đi vào trong.
Tuy rằng ban nãy Cẩu gia đang ngủ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng hành động của ba người này.
- Đi vào trong đi... Cẩu gia đảm bảo các ngươi bình yên vô sự.
Cẩu gia thản nhiên nói.
Sắc mặt của Mục Lưu Nhi chợt cứng đờ, con chó này thật đúng là thích nói đùa.
Mà ngược lại Mực Lưu Nhi đối với tính mạng của chính mình cũng không lo lắng lắm, bởi vì nàng ta tin tưởng, Đồng Mộc Hà không dám giết nàng ta, dù sao thì nàng ta cũng là nữ nhi của Thành Chủ.
Nếu như giết nàng ta, chỗ đứng của Đồng gia cũng sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ.
Nàng ta đi vào trong tửu lâu, chính là bởi vì ngửi được một mùi hương thơm phức.
Hương vị này ngang ngược xâm nhập vào trong khứu giác của nàng ta, khiến cho cả người nàng ta không khỏi giật mình một cái.
Cho nên nàng ta muốn nhìn xem món ăn tỏa ra mùi hương ngào ngạt kia như thế nào.
Không thể nghi ngờ, đây chính là một món ăn dẫn động Thiên Phạt..
Trần quản sự từng nói, Thiên Phạt của món ăn này so với Quán Thang Bao còn cường đại hơn mấy phần, hay nói cách khác, món ăn này không chừng còn ngon hơn cả Quán Thang Bao.
Vừa đi vào trong tửu lâu.
Cách trang trí quen thuộc kia đã đập vào tầm mắt của bọn họ.
Nhưng Trần quản sự và Mục Lưu Nhi thật ra không có ngạc nhiên cho lắm, dù sao thì bọn họ đối với tửu lâu nay đã cảm thấy rất quen thuộc.
Ngược lại là Mộc thúc đang bị trọng thương, trong miệng còn ho ra máu, trạng thái tinh thần của thân thể vô cùng uể oải.
Hắn ta đánh giá bốn phía, bỗng nhiên trên mặt lại hiện lên vẻ đau khổ.
Thế mà hắn ta lại vì bảo vệ một đầu bếp của tửu lâu nhỏ mới khai trương mà đã bị trọng thương...
Tu vi của Đồng Mộc Hà quá mạnh mẽ, một thương đó đã đánh cho hắn ta tan rã.
Điều này làm cho hắn ta cảm thấy vô cùng bực bội.
Bên trong tửu lâu, ánh mắt của rất nhiều người đều chuyển động tới đây, dừng ở trên người của bọn họ.
Mục Lưu Nhi và Trần quản sự hướng về phía bọn họ cười một cái...
Mặt Bộ Phương không có cảm xúc gì đứng ở chỗ bàn ăn chặn lại cửa phòng bếp, nghi ngờ nhìn thoáng qua một cái, Trần quản sự và Mục Lưu Nhi, còn có thêm một nam tử khôi ngô nửa sống nửa chết.
Nhưng nghi ngờ này chỉ duy trì trong chốc lát.
Lực chú ý của hắn ta, đã bị hấp dẫn bởi món Bát Bảo Hồng Thiêu Nhục đang bày ở trên bàn ăn cơm.
Tiểu Hoa đứng ở trên ghế, kiễng mũi chân, trên bàn chân nhỏ trắng nõn, cơ thể hơi hơi run lên.
Đôi mắt rắn Tam Hoa của nó nhìn chằm chằm vào khối Hồng Thiêu Nhục ở trong bát, nước miếng trong cái miệng trắng mập không ngừng chảy xuống đất.
- Ối mẹ ơi... Hù chết bản Long Vương rồi! Thiếu chút nữa đầu của bản Long Vương đã bị gọt rồi!
Hắc Long Vương vuốt vuốt cái đầu của chính mình, nghĩ lại vô cùng sợ mà hét lên.
Vừa nãy, ông ta chỉ lặng lẽ mở hé cửa của tửu lâu ra một chút, thế mà mũi thương sắc bén lại hướng về phía của ông ta mà bắn đến, thiếu chút nữa đã khiến trái tim nhỏ bé của ông ta rơi cả ra ngoài.
May mắn Cẩu gia ở đằng sau chịu không nổi mũ thương sắc bén này va chạm vào ván cửa vang lên tiếng động điếc tai, lắc lắc chân chó bước ra ngoài.
Giờ phút này Hắc Long Vương có chút vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
Mấy tên gia hỏa điên cuồng ngang ngược kia, chẳng mấy chốc sẽ cảm nhận được tuyệt vọng!
Mặc dù Cẩu gia thường xuyên không có lương tâm dụ dỗ con gái của ông ta, nhưng phải thừa nhận rằng, con chó này thật sự quá trâu bò.
Một trảo đập xuống dưới, đã khiến trời sụp đất nứt cái loại kiêu ngạo ngông cuồng phải là như thế này!
Giờ phút này, trong mắt Minh Vương Nhĩ Ha chỉ còn lại có mùi thơm ngào ngạt của Hồng Thiêu Nhục, que cay đang ngậm ở trong miệng cũng rơi xuống trên mặt bàn ăn.
- Bộ Phương thiếu niên à... Làm sao mà Hồng Thiêu Nhục có thể đẹp mắt như vậy chứ?
Tiểu U vẫn ngồi yên lặng tại chỗ cũ, trong con mắt đen nhánh cũng phản chiếu hình ảnh Hồng Thiêu Nhục nhìn giống như Hồng Bảo Thạch kia.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy một phen, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện ra một chút khát vọng.
Tất nhiên là Mục Lưu Nhi cũng nhìn thấy món ăn được bày ra ở trên bàn ăn cơm.
Mùi thơm ngào ngạt giống như tràn ngập toàn bộ thế giới, ba trăm sáu mươi độ xâm nhập vào vị giác của nàng ta, khiến cho nàng ta không tự chủ được hướng về phía trước mà đi tới, ngồi ở trên bàn ăn cơm.
Trân quản sự hít một hơi khí lạnh.
- Tiên Khí của món ăn này rất đậm, mùi thơm còn đậm hơn... Hồng Thiêu Nhục thế mà lại tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp không sao tả xiết!
Lời nói tán dương, không dứt bên tai.
Trần quản sự thừa nhận thiên phú của Bộ Phương, kỹ năng nấu nướng của Bộ Phương cũng thật sự quá tốt.
Có lẽ đây cũng chính là lý do mà thiếu Các Chủ muốn kiên trì bảo vệ Bộ Phương cho bằng được đi.
Đối với loại thiên tài lạnh lùng như thế này, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi quả thật so với dệt hoa trên gấm lại càng dễ dạng làm hắn ta cảm động hơn.
Mộc thúc chống lấy thân thể đang bị trọng thương đi đến ngồi xuống ghế, hai tay tựa lên bàn ăn cơm, không ngừng hít thở.
Nhưng mùi thơm ngào ngạt của thức ăn cũng làm cho hắn ta rất đỗi ngạc nhiên.
- Có thể ăn một miếng được không?
Mộc thúc thở phì phò, liếc mắt nhìn về phía Bộ Phương một cái, nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
Ánh mắt kinh ngạc của Bộ Phương nhìn qua đám người này một cái, sau đó nói:
- Chờ một chút nữa đã, chờ con chó...
Chờ con chó...
Sắc mặt của Mục Lưu Nhi và Trần quản sự, còn có Mộc thúc hiện lên vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó, cảm thấy vô cùng lập dị.
Không phải là ăn nhân lúc còn nóng hay sao?
Chờ đến lúc Đồng Mộc Hà đánh vào trong này, bọn họ sẽ không có cơ hội thưởng thức mỹ thực.
Tên đầu bếp phàm nhân này... Tại sao lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ.
...
Bên ngoài tửu lâu.
Lời nói của Cẩu gia, đã hoàn toàn chọc giận Đồng Mộc Hà.
Chỉ là một con chó, vậy mà lại dám ngông cuồng như thế, Đồng Mộc Hà từ trong núi thây biển máu xông ra giết đến, thật sự cho rằng sẽ bị một con chó dọa cho sợ hãi.
Nhớ ngày đó, hắn đi vào trong cánh đồng hoang vu mênh mông ngoài Tiên Thành, săn bắn mãnh thú.
Mãnh thú chết ở trong tay của hắn nhiều vô số kể.
Bây giờ, thế mà lại bị một con chó lôi ra chế nhạo...
- Lên cho ta... Để cho ta làm thịt con chó này.
Đồng Mộc Hà hít sâu một hơi, sau đó đôi mắt đã trở nên lạnh lùng, nói với cường giả Ngân Khải ở bên người.
Lúc trước hai vị thủ vệ chưa từng phá vỡ cửa lớn của tửu lâu, đột ngột hít sâu một hơi.
Ngay sau đó, đều ra tay.
Thương ra như rồng, giống như điện quang màu bạc hiện lên, nhưng chính khoảnh khắc ấy đã bắn tới một nơi xa, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho người ta không thể theo kịp được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận