Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1628: Phu Thê Phế Phiến đấu với Tửu Trì Nhục Lâm Canh (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Nhất tự tin trả lời.
- Tửu Trì? Có phải trong này tất cả đều là tửu dịch không?
Một vị giám khảo uống một ngụm tửu dịch mát.
Không giống như Nhục Lâm nóng hổi, loại rượu này thực sự mang lại một cảm giác lạnh như băng.
Tư trượt...
Sau khi nhấp một ngụm rượu, vị thẩm phán cau mày một cái và lau miệng.
- Rượu thì không sao, nhưng khi kết hợp với món này thì cấp bậc có hơi thấp.
Lục Nhất cười khổ.
- Đây là rượu Long nước mắt do tôi tự cất. Tôi chọn cho phù hợp với cách nấu này. Trên thị trường càng có những loại rượu ngon hơn, nhưng nếu dùng ở đây thì sẽ bị choáng ngợp. Dù sao món ăn chủ đề lần này cũng là rồng...
- Trong lòng ngươi cũng rõ ràng đấy.
Vị giám khảo cười một tiếng.
Ánh mắt Lục Nghị cuối cùng cũng rơi vào trên người Mộng Kỳ.
Hắn vô cùng hưng phấn và hiếu kỳ, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt người khác.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta đã thất vọng.
Mộng Kỳ không có nhận xét nào cả, sau khi ăn xong một cách tao nhã, nàng ta đặt đũa xuống và không di chuyển chúng chút nào.
Lục Nhất trong lòng đột nhiên có chút lo được lo mất.
Chẳng lẽ các món ăn của hắn lại không đủ để hấp dẫn Mộng Kỳ thành chủ sao?
Muốn nhận được lời khen từ Mộng Kỳ thành chủ chẳng lẽ khó khăn tới như vậy sao?
- Mộng Kỳ thành chủ... Không có bất cứ lời nhận xét nào sao?
Vì Mộng Kỳ thành chủ đã không nói gì, nên hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chủ động trước!
Lục Nhất ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Mộng kỳ thành chủ hỏi.
Trên khán đài.
Ngưu thành chủ đang vô cùng tức giận.
- Lão Lục này! Nhìn xem! Tên tiểu tử họ Lục đó nhìn Mộng Kỳ sư mội với ánh mắt đăm đăm! Thật là... đồ không biết xấu hổ!
Toàn thân Ngưu thành chủ run lên vì tức giận, nắm lấy ngón tay của mình, đôi môi đang run rẩy.
- Đúng vậy nhỉ! Tên tiểu tử này lá gan cũng không nhỏ đâu!
Lục thành chủ cũng nghiêm túc gật đầu, ánh mắt có phần sắc bén.
- Họ Lục đúng lac không có một cái gì tốt hết!
Ngưu thành chủ chỉ một ngón tay xuống dưới, và sau đó có một giọng càu nhàu được phát ra từ trong khoang mũi của hắn ta.
Lục thành chủ sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, hắn ta quay lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngưu thành chủ.
- Ngưu Kiệt Luân, nếu ngươi còn nói thêm một câu nữa, có tin ta sẽ dùng cái bát đập chết ngươi không!
Lục thành chủ nói, trong tay có còn cầm một cái bát màu đen, dòng năng lượng trong cái bát thật đáng kinh người.
- Ồ, ngươi còn muốn đập chết ta ư! Ngươi đến đây! Đập không chết lão nương thì ta theo họ của ngươi!
Ngưu thành chủ vừa trừng mắt vừa chỉ tay xuống, hai tay chống nạnh hét lên với Lục thành chủ.
Trong lòng Lục thành chủ chán nản đến mức muốn nôn ra máu.
Từ trước đến nay chưa bao giờ gặp qua một nữ tử vô lý như vậy!
Trên lôi đài.
Mộng Kỳ đối mặt với ánh mắt rực lửa của Lục Nhất, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, thản nhiên nói.
- Món ăn này cũng không tệ lắm.
Không sao?
Lục Nhất sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong lòng có chút không cam tâm, chỉ với một lời nhận xét giống của Vạn Kim Du mà muốn đuổi hắn đi sao?
Nhưng hắn ta không có lựa chọn nào khác, cũng không thể chất vấn Mộng Kỳ, hắn ta không thể làm được mà hắn cũng không dám làm.
Khán giả đã sớm nhìn rõ các món ăn của Lục Nhất qua tấm màn sáng cực lớn.
Những món ăn được chế biến cầu kỳ khiến vị khán giả nào cũng phải thốt lên kinh ngạc rằng món ăn này gần như rất hoàn hảo.
- Có vẻ như Lục Nhất sắp thắng rồi!
- Mọi chi tiết đều có thể gọi là kinh dị. Thật xứng danh là một đầu bếp bất tử sở hữu cả Tiên lưỡi và lân tiếp xúc Tiên Trù. Quả đúng là người được trời cao chiếu cố!
- Đại Ma Vương xem ra có vẻ vô vọng rồi... Cho dù lôi đình tranh đoạt thành công nhưng chất lượng và chi tiết món ăn làm sao có thể so được với Lục Nhất chứ!
...
Khán giả nhao nhao cảm thán, yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, khiến người ta tuyệt vọng sợ hãi nhưng vô cùng thán phục yêu nghiệt.
Tất nhiên, cũng có một số người ôm hy vọng và cảm thấy rằng Đại Ma Vương vĩ đại có thể tạo ra kỳ tích.
Bộ Phương bưng các món ăn và đến bàn của ban giám khảo.
Hắn đặt món Phu Thê Phế Phiến ở chính giữa cũng chính là trước mặt Mộng Kỳ.
Ánh sáng đầu quân rơi xuống, tựa như một ảo mộng.
Tiên Khí lượn lờ xung quanh.
Nhìn qua tấm màn sáng khổng lồ, món Phu Thê Phế Phiến đó tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, giống như một đóa hoa vừa chớm nở khiến người ta rất muốn tìm hiểu!
Không có gì ngạc nhiên khi nó là một món ăn có thể cùng với Tửu Trì Nhục Lâm của Lục Nhất dẫn đầu Tứ Trọng Lôi Kiếp món.
Chỉ nhìn vẻ ngoài thì chưa chắc đã thua kém so với món Tửu Trì Nhục Lâm của Lục Nhất.
- Hả? Đây là một món nguội sao?
Mộng Kỳ nhìn món ăn, bỗng nhiên nhướng mày, nghi hoặc nhìn về phía Bộ Phương.
Bộ Phương mặt không chút cảm xúc, nhàn nhạt trả lời.
- Cứ xem như vậy đi.
- Thật sự đó là một món nguội sao? Cái này khó đấy... món nguội khó có thể phát huy tối đa hương vị của món thịt rồng, người đây là đang từ bỏ thế mạnh của mình!
Khi một giám khảo nghe nói Bộ Phương lại nấu ra các món nguội, hắn ta đã lắc đầu thở dài đầy tiếc nuối.
Tại Tiên Trù , các món ăn nguội đương nhiên cũng có, nhưng cái gọi là món ăn nguội lại được làm bằng cách trộn một số Tiên Tài Tiên đồ ăn cùng với Tiên Dược hợp lại với nhau mà .
Với các loại nước sốt và gia vị khác nhau, hương vị của các món ăn này rất ngon.
Tuy nhiên, có rất ít Tiên Trù kết hợp nguyên liệu thịt nấu cùng với các món ăn nguội.
Thịt... chính là dùng các món ăn nóng để thể hiện mùi thơm và vị ngon của nó!
Khi nghe được rằng nó là món ăn nguội.
Không chỉ là ban giám khảo đã mất niềm tin vào Bộ Phương.
Ngay cả những vị khán giả đang có mặt cũng xôn xao, đều cảm thấy vô cùng xót xa.
Lục Nhất cũng nheo mắt lại, Đại Ma Vương này lá gan cũng lớn thật, còn dám đấu với hắn bằng một món ăn nguội.
Xem ra trận đấu này, hắn nhất định sẽ chiến thắng!
Tuy nhiên, ngay sau đó, khuôn mặt của hắn ta đột nhiên ngưng trệ lại.
Bởi vì Mộng Kỳ chậm rãi mở miệng.
- Món ăn nguội có vấn đề gì sao? Hương vị như thế nào thì phải nếm thử mới biết được chứ. Còn quá sớm để đưa ra kết luận.
Mộng Kỳ nói, các vị giám khảo khác đột nhiên gật đầu, tất nhiên trong lòng bọn họ đều đang khinh thường.
Lục Nghị đột nhiên cảm thấy như có một mũi tên vô hình đâm vào tim của hắn...
Làm sao người lại có thể như thế chứ, Mộng Kỳ thành chủ người đây thực sự đối xử quá bất công mà!
Rầm rầm!
Mộng Kỳ cầm đũa lên kẹp lấy một miếng thịt rồng mỏng như cánh ve, miếng thịt như phản chiếu quang hoa rực rỡ dưới ánh đèn.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn xuống phía dưới.
Miếng thịt rồng thấm đẫm nước sốt màu đỏ nhanh chóng được được vào trong cái miệng nhỏ.
Miếng thịt vừa vào trong miệng, đôi mắt của Mộng Kỳ thành chủ đột nhiên sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận