Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1814: Con chó chết tiệt, ngươi lại chạy lần nữa xem nào! (2)

Notice: Undefined offset: 206
Tầng mây cuồn cuộn đều hóa thành Băng Vân.
Hàn băng bao trùm khắp nơi khiến cho bàn tay che lấp cả bầu trời kia bị đóng băng hoàn toàn.
- Nữ nhân này có một danh xưng… nhân xưng Băng Thánh.
Cẩu gia nhếch miệng mà nói.
- Nữ nhân chơi với băng rất đáng sợ.
Bộ Phương gật gật đầu, cũng khá đáng sợ đó, một lời không hợp thì đông chết một vị Tiểu Thánh, bây giờ tay còn chưa nâng lên là đã đông cứng cả tầng mây lại rồi, tất cả chỉ dựa vào hơi thở khuếch tán ra từ trong cơ thể thôi.
Nữ nhân này… có thể nói là tao nhã tuyệt thế.
Răng rắc răng rắc.
Sau khi bàn tay to lấp trời đóng băng thì lại bị nữ nhân kia gập tay bắn ra.
Nàng chạm nhẹ lên phía trên một cái.
Sau đó, bắt đầu từ vị trí này, chi chít những khe nứt khuếch tán ra nhanh như gió, tràn ngập khắp toàn bộ cả bàn tay.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, bàn tay kia vỡ tan, những viên đá lởm chởm rơi xuống không ngừng.
Bàn tay vỡ nát.
Phía trên màn trời bị xé rách thành một lỗ hổng.
Cánh tay còn lại lộ ra từ bên trong.
Bàn tay trên cánh tay kia hóa thành kiếm chỉ mà giật lên một cái.
Trong nháy mắt, Thanh Đồng kiếm này tựa như có linh hồn vậy, kiếm minh không ngừng phóng lên cao, bay nhanh như gió về phía nữ nhân kia.
Trong quá trình Thanh Đồng kiếm phóng vụt tới.
Rất nhanh đã hóa thành hàng nghìn hàng vạn kiếm khí chi chít bắn ra, một đạo rồi lại một đạo.
Dường như để lộ ra một mảnh vực cảnh nghẹt thở.
Vực cảnh bao trùm lấy, tựa như muốn bóp nghẹt nữ nhân kia đến chết vậy.
- Tên hề nhảy nhót… chỉ dám núp phía sau mà múa kiếm thêu hoa…
Băng thánh thản nhiên phun ra một câu, lời nói lạnh như băng.
Sau đó, đôi mắt màu lam nhạt của nàng lóe ra quang hoa.
Nàng đứng lặng trên cột băng.
Trường bào bay phất phới.
Hai tay bắt chéo.
Hàng loạt băng kiếm hiện lên bên trong ý niệm.
Phần phật một tiếng.
Từng đạo băng kiếm phá không bay ra, tất cả đều phóng về phía vực cảnh nghẹt thở kia.
Một đạo băng kiếm đánh nát một đạo kiếm khí.
Trong không trung xảy ra va chạm không ngừng.
Cuối cùng…
Một tiếng nổ vang lên.
Cột băng dưới chân Băng Thánh sụp đổ.
Tiếng kiếm rít gào đột nhiên tới gần.
Sắc mặt Băng Thánh không hề thay đổi, nàng nâng một tay lên.
Hai ngón tay kẹp lại.
Thanh Đồng kiếm chợt đột phá đến bị giữ lại.
- Yêu nữ! Chết đi!
Có tiếng nổ vang trời truyền đến từ trên bầu trời.
Sau đó, một chùm tia sáng đột nhiên vụt xuống.
Đó là ý chí thiên đạo thuộc về Minh Ngục.
Thanh Đồng kiếm lập tức nổ tung.
Quang hoa nở rộ, hoàn toàn hóa thành một thanh kiếm quang.
Gỉ đồng dày đặc trên đó lập tức bong tróc rồi rơi xuống.
Rầm!
Kiếm quang đẩy ngón tay của nữ nhân ra, tiếp tục tiến về phía trước, đâm về phía dung nhanh tuyệt mỹ của nữ nhân.
Nhưng ngay lúc tới gần khuôn mặt của nữ nhân thì cũng không tiến thêm được nữa.
Phía trước người nữ nhân có những bông tuyết bao trùm.
- Nếu ta ở trong trạng thái toàn thịnh, ngươi dám xuất hiện trước mặt ta?
Băng Thánh nói với vẻ thản nhiên.
Sau đó nàng chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy Thanh Đồng kiếm quang kia.
Bàn tay mạnh mẽ dùng sức, Thanh Đồng kiếm quang lại bị bẻ gãy một cách rõ ràng…
Bộ Phương hít một ngụm khí lạnh thật sâu.
Cẩu gia cũng thè lưỡi ra.
Nữ nhân này vẫn cường hãn trước sau như một như vậy.
Bên trên bầu trời phát ra một tiếng hét thảm.
Ngay sau đó.
Lập tức, Bạo Phong Tuyết hiện lên vây nữ nhân này làm trung tâm, dường như hóa thành Hàn Băng Lĩnh Vực.
Gần như là trong nháy mắt.
Nữ nhân này đã xuất hiện ngay phía trên bầu trời.
Hiện ra trước cánh tay kia.
Kéo nhẹ một cái.
Máu tươi nhiễm cả trời cao!
Tiếng hét thảm vang vọng khắp cả màn trời.
- Hàn Băng Lĩnh Vực?! Yêu nữ chết tiệt!! Tu vi của ngươi đã khôi phục rồi?!
Người bị cụt mất cánh tay kêu lên đầy hoảng sợ.
Ánh mắt Băng Thánh lạnh nhạt.
Nàng giơ tay ngọc lên, trên bàn tay có một đóa bông tuyết hoa sen hiện ra, hoa sen xoay tròn, không ngừng nở rộ.
Nàng nhẹ nhàng khoát tay chặn lại.
Đóa hoa sen kia bèn chui vào bên trong từ khe hở trên cánh tay kia.
Rầm!!!
Một tiếng nổ vang lên!
Cùng với tiếng hộc máu và tiếng thét thê thảm.
Khe nứt khép lại hoàn toàn…
Nữ nhân ném cánh tay cụt trong tay mình xuống với vẻ đầy ghét bỏ.
Cánh tay cụt kia lập tức rơi vào trong cái ao bảy màu.
Đây là cánh tay của một vị cường giả Đại Thánh đó.
Trong máu thịt này có ẩn chứa sinh cơ gần như là vô tận.
Cái ao bảy màu sôi trào lên trong nháy mắt, cánh tay kia hòa tan vào trong đó rất nhanh.
Khiến cho màu sắc của ao bảy màu càng xinh đẹp hơn.
Bên dưới.
Bộ Phương trợn mắt há hốc mồm.
Vừa rồi thủ đoạn mà nữ nhân kia thi triển không phải là Hủy Diệt Kiền Oa của hắn sao?
Bộ dáng cũng giống nhau, chỉ thay đổi một phương thức mà thôi!
Nữ nhân này… vậy mà lại bắt chước thủ đoạn công kích của hắn, vô lại!
Cẩu gia cũng trợn mắt há hốc mồm.
Rầm rầm…
Gió lốc trên bầu trời tản đi.
Bạo Phong Tuyết tới nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Rất nhanh, nữ nhân này bắt đầu hạ xuống từng bước một từ trong hư không, giống như đang bước đi trên cầu thang vô hình vậy.
Hắn bay lơ lửng trước mặt Bộ Phương.
- Khụ khụ… tên nhóc Bộ Phương, nếu ngươi đã không có việc gì, Cẩu gia ta vẫn còn có mấy thanh xương ở Tiên Trù Giới, bây giờ ta về ăn đây, nhớ về sớm chút nhé.
Cẩu gia ho khan một tiếng.
Sau đó hắn lắc lắc mông của mình một cái.
Không nói hai lời đã xé mở hư không, chuẩn bị bước vào trong đó.
Nhưng, hắn vừa mới sải bước chân xinh đẹp ra.
Lông của hắn chợt dựng hết cả lên.
Nữ nhân kia đã xuất hiện ở trước mặt Cẩu gia.
Nữ nhân giơ tay lên, tiếng xoẹt xoẹt vang vọng, bông tuyết hội tụ lại, hóa thành một thanh đoản chủy, đầu nhọn của đoản chủy phát ra hàn ý mà chỉ thẳng về phía Cẩu gia.
- Con chó chết tiệt, ngươi lại chạy một lần nữa xem…
Băng Thánh ngoái đầu lại, mặt không chút thay đổi mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận