Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2208: Trớ chú hoàn toàn… bạo phát? (2)

Notice: Undefined offset: 204
Thân thể được chế tác ra từ nguyên liệu cực phẩm của Địa Minh Khôi cũng chậm rãi bị ăn mòn.
- Nguyền Rủa Chi Lực…
Minh Khôi lão tổ hít sâu một hơi.
Sau đó, hắn ta đưa mắt nhìn về phía Tiểu U, miệng cũng há ra.
- Nguyền Rủa Chi Lực này… Ngươi chính là U Minh nữ, Trớ Chú Chi Nguyên đó sao?
Minh Khôi lão tổ nói.
Biết được thân phận của Tiểu U, hắn không chỉ không hề sợ hãi mà lại bày ra bộ dạng vô cùng hứng thú.
Hắn ta híp mắt lại mà nhìn Tiểu U bay lơ lửng trên không trung, mái tóc màu xanh biếc đang bay phần phật.
Dường như có một con Trớ Chú Chi Xà màu xanh biếc quấn quanh lấy cơ thể Tiểu U.
- Vậy mà ngươi lại dung hợp Nguyền Rủa Chi Lực vào bên trong cơ thể mình hoàn mỹ như vậy… lão phu càng ngày càng cảm thấy hứng thú với thân thể của ngươi rồi đó… thật đúng là một cơ thể hoàn mỹ mà!
Minh Khôi lão tổ vươn đầu lưỡi liếm môi, cứ tựa như đã nhìn thấy con mồi vậy.
Hắn ta biết Trớ Chú Chi Nguyên.
Đó là căn nguyên diệt thế, mỗi một thế giới xuất hiện đều sẽ gặp phải sự đuổi giết vô cùng vô tận, rất khó phát triển lên được.
Huống chi là có thể dung hợp trớ chú với cơ thể một cách hoàn mỹ như vậy…
Thân thể này thật sự giống như là một loại độc dược trí mạng không ngừng hấp dẫn hắn ta.
Cánh tay run lên.
Từng con côn trùng kim loại chui ra.
Bò lên rồi bao trùm lấy cả người của Địa Minh Khôi.
Nguyền Rủa Chi Lực này bị côn trùng nhỏ hấp thu, khiến cho côn trùng kim loại đều cứng ngắc lại rồi rơi xuống mặt đất.
Nhưng Nguyền Rủa Chi Lực lại ào ào truy đuổi.
Địa Minh Khôi xoay người đứng dậy, hắn ta xách đại chuỳ, đôi mắt máy móc lóe lên rồi ra tay một lần nữa.
- Không cần đâu, hài tử, lui xuống đi, con mồi này cần lão phu phải đích thân ra tay…
Minh Khôi lão tổ nói.
Thật không ngờ chuyến đi lần này lại còn có niềm vui bất ngờ như vậy.
Phá hỏng Địa Ngục Khuyển đột phá, ngăn cản sự hồi sinh của Minh Vương Thiên Tàng, tiện thể… còn có thể thu được thân thể một khôi lỗi hoàn mỹ.
Nụ cười trên mặt Minh Khôi lão tổ càng nồng đậm hơn nữa.
Rầm rầm…
Một tiếng vang nhỏ truyền đến.
Ngay sau đó.
Thân hình của Minh Khôi lão tổ xẹt qua từng đạo tàn ảnh rồi xuất hiện ở trước mặt Tiểu U một lần nữa.
Một chưởng đánh phủ đầu xuống.
Uy áp khủng bố đột nhiên bùng nổ, hơi thở trong cả thiên địa đều bị một chưởng này làm cho tựa như tát nước vậy.
Uy áp của một chưởng giống như thiên địa nghiền áp xuống.
Minh Vương Nhĩ Ha và Băng Thánh đều cảm nhận được một trận lo sợ bất an, thân hình bọn họ hoàn toàn bị hơi thở này ngăn chặn lại, không thể động đậy được.
Bọn họ mở to mắt mà nhìn một chưởng của Minh Khôi lão tổ đập về phía Tiểu U rồi hít một hơi thật sâu.
Mà mái tóc của Tiểu U thì bay phất phới.
Nàng cũng đẩy mạnh một chưởng ra!
Vèo…
Trớ Chú Chi Xà màu xanh biếc quấn quanh lên từ trên cánh tay nàng rồi va chạm với một chưởng của Minh Khôi lão tổ.
Rầm!
Sóng khí khủng bố nổ tung.
Dường như uy áp cũng hóa thành thực chất.
Quanh thân Tiểu U thì lại hình thành một vòng năng lượng màu xanh biếc rồi áp bách về phía sau thân thể của hắn ta.
Mà hơi thở của Minh Khôi lão tổ thì thô bạo như núi mà nghiền ép hết thảy mọi thứ.
Cùng với một trận cười lạnh lẽo này.
Thân hình của Tiểu U lại bị một chưởng của Minh Khôi lão tổ đánh mà… chậm rãi lui về phía sau.
- Bạo phát đi… tiềm lực của ngươi không chỉ có nhiêu đó thôi đâu…
Minh Khôi lão tổ nhếch môi để lộ ra răng vàng đầy miệng.
Sắc mặt Tiểu U lạnh lùng.
Lông mi đang không ngừng rung động.
Một chưởng này đánh xuống, thân hình nàng lui về phía sau không ngừng, cứ giống như cũng bị một chưởng đánh vào bên trong Hắc Điện vậy.
- Ngươi không bạo phát sẽ không ngăn chặn được lão phu đâu, ngăn không được lão phu… vậy Hắc Điện phía sau ngươi cũng sẽ bị hủy, Thiên Tàng hồi sinh thất bại, đến lúc đó, người hồi sinh cùng với người giúp đỡ hồi sinh cũng đều sẽ chết oan chết uổng… ngươi cam tâm sao?
Minh Khôi lão tổ lạnh lẽo nói, lời nói của hắn ta không ngừng quanh quẩn bên tai Tiểu U.
Tựa như ma âm có sức mê hoặc làm cho thần sắc trong mắt Tiểu U biến hóa không ngừng.
Sắc mặt Băng Thánh đột nhiên thay đổi.
- Lão già điên Minh Khôi này… hắn ta muốn ép trớ chú của U Minh nữ bạo phát hoàn toàn!
Tuy rằng Băng Thánh không biết vì sao trớ chú trên người Tiểu U có thể dung hợp với thân thể một cách hoàn mỹ như vậy, nhưng nàng ta hiểu rất rõ, cho dù có dung hợp hoàn mỹ đi nữa.
Một khi trớ chú hoàn toàn bạo phát.
Linh trí của Tiểu U sẽ bị Trớ Chú Chi Nguyên thay thế.
Đến lúc đó… nói gì cũng đã muộn rồi!
Ánh mắt của Tiểu U run run không ngừng.
Dường như quang hoa màu xanh biếc cũng có hơi không ổn định.
Giọng nói đầy mê hoặc của Minh Khôi lão tổ vẫn còn tiếp tục, làm cho nhịp tim của Tiểu U nhảy lên kịch liệt không dứt.
Nhìn khuôn mặt đấu tranh của Tiểu U, ý cười trên mặt Minh Khôi lão tổ càng lan rộng hơn…
- Đúng vậy… chính là như vậy… bạo phát đi.
Minh Khôi lão tổ vươn đầu lưỡi ra liếm lấy môi mình rồi nói đầy mê hoặc.
Bỗng nhiên.
Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ điên cuồng.
Bởi vì, Tiểu U đang cúi đầu xuống bỗng ngẩng phắt lên.
- Như ngươi mong muốn.
Vèo vèo vèo…
Giọng nói lạnh nhạt của Tiểu U vang lên, tựa như có hai loại âm thanh xếp chồng lên nhau tạo thành một lực trùng kích không gì sánh được cho người khác.
Bên dưới da thịt có chất khí màu xanh biếc phun ra rồi bao vây lấy cơ thể của Tiểu U.
Rầm!
Một chưởng…
Đánh bay bàn tay của Minh Khôi lão tổ rồi đập lên trên lồng ngực của hắn ta.
Một tiếng bụp bụp vang lên.
Lún xuống thật sâu.
Minh Khôi lão tổ lập tức bay ngược ra phía sau rồi nện lên trên mặt đất phát ra tiếng ầm ầm, hắn ta ngã lộn nhào mà quay cuồng không ngừng…
Sau khi lăn lộn ra mấy ngàn mét thì mới xoay người ngồi dậy, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất mà phá lên cười…
- Khà khà khà… chính là như vậy, cơ thể như thế này mới là Trớ Chú Chi Thể hoàn mỹ nhất!
Minh Khôi lão tổ bò dậy.
Nhìn sự đấu tranh bên trong đôi mắt Tiểu U, dường như ý thức cũng đang không ngừng biến mất, hắn ta lộ ra ý cười.
Nếu chế tác Trớ Chú Chi Thể như vậy thành khôi lỗi, e là sẽ càng hoàn mỹ hơn cả Thiên Minh Khôi nữa!
Điều này càng làm người ta say mê hơn nữa!
Đến lúc đó… dựa vào cảnh giới trùng kích vô thượng của khôi lỗi này cũng không phải không thể!
Vùn vụt vùn vụt…
Phía trên cơ thể Tiểu U, khí tức màu xanh biếc hiện lên không ngừng, hơi thở chìm nổi rồi hóa thành một Trớ Chú Chi Xà phun Tín Tử ra, khủng bố, thảm họa, tràn ngập sự tàn phá và khô héo.
Băng Thánh nhìn đến ngây người, dường như nghĩ ra gì đó, vẻ mặt nàng ta đầy hoảng sợ.
Minh Vương Nhĩ Ha thì lại giương mắt nhìn với vẻ không thể tin được.
Chẳng lẽ U Nha Đầu sắp lưu lạc đến mức này rồi sao?
Làm sao bây giờ?
Phải làm cái gì bây giờ đây?
Trong một khắc này, Minh Vương Nhĩ Ha có hơi luống cuống tay chân.
Cả thiên địa đều quanh quẩn lại, chỉ có tiếng cười to điên cuồng của Minh Khôi lão tổ cùng với tiếng phun Tín Tử của Trớ Chú Chi Xà thôi.
Bỗng nhiên.
Một trận tiếng bước chân rõ ràng chậm rãi vang vọng lên.
Bên trong Hắc Điện.
Một bóng dáng thon dài mà gầy yếu chậm rãi sải bước chân đi ra.
Không biết từ khi nào mà đi tới phía sau Tiểu U đang bị lục ý quấn quanh khắp người.
Bàn tay thon dài mà trắng nõn chậm rãi vươn ra rồi vỗ lên trên người Tiểu U…
Trớ Chú Chi Xà đang gào thét phun Tín Tử trên người Tiểu U… lập tức ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận