Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3129: Tiểu Hoa và Ngưu Hán Tam (1)

Tầm Tiên Tinh trở nên vô cùng nổi bật. Rất nhiều tiên nhân vào ở khiến hành tinh nhỏ bé trong Vũ Trụ Hồng Hoang ít được chú ý lập tức trở nên thu hút rất nhiều sự quan tâm. Cường giả tăng lên nên tốc độ phát triển của ngôi sao này cũng tăng lên.
Linh khí ngày càng nồng đậm, rất nhiều sức mạnh ảnh hưởng. Dù sao cũng là tiên nhân, khí tức ảnh hưởng lên một hành tinh cũng không có gì là khó khăn.
Bởi vì số lượng tiên nhân tăng lên, 200 năm này nhóm tiên nhân cũng không thể tu hành trong một hành tinh thiếu thốn linh khí được, cho nên trong lúc nhàm chán thì tìm chút việc để làm coi như là giết thời gian.
Nếu như không thể tu hành thì thời gian 200 năm đúng là dài đằng đẵng, các tiên nhân thành lập tông môn, môn phái, các loại thế lực. Tầm Tiên Tinh đa số là người phàm bây giờ tiên nhân là chủ đạo. Có tiên nhân vui vẻ gia nhập vào vương triều. Cảm giác kia khiến không ít người hứng thú.
Đương nhiên… những tiên nhân như vậy có tu vi không quá cao. Đa số như là Tiên Vương, Tiên Đế, Thánh Nhân Đại Đạo… bọn hắn đều sống như người phàm ở đây.
Xung quanh quán ăn của Bộ Phương càng ngày hội tụ càng nhiều thần tiên. Quán ăn cũng trở nên vô cùng thu hút. Tuy nổi tiếng nhưng việc kinh doanh vẫn là do tâm trạng Bộ Phương. Nếu hắn đóng cửa, các tiên nhân kia cũng không thể làm gì.
Tuy bây giờ Bộ Phương chỉ là một người phàm, những món ăn nấu ra đều là những món bình thường không ẩn chứa bất kỳ linh khí gì nhưng những tiên nhân kia đều ăn rất ngon lành.
Dương Tiễn và Hao Thiên Khuyển như đóng cọc ở quán ăn của Bộ Phương. Mỗi ngày đều ăn uống no say ở đây, cứ ở thế đã 200 năm.
Thời gian 200 năm cũng khiến Nhị Lang Thần hắn lĩnh ngộ được cái gì đó. Hắn trước kia như một ngôi sao lộng lẫy, muốn xông phá thiên hạ. Hắn là yêu nghiệt thiên đài trong Tiên Đình, một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao giết vô số. Những thời gian lắng đọng ở gần Bộ Phương, mọi chuyện đều như một người phàm vậy.
Hao Thiên Khuyển cũng như quên mất mình là một Thần Khuyển. Cả ngày chỉ biết ăn mới ngủ, thân thể đã mập tới mức lăn được rồi, không giống Hao Thiên Khuyển anh dũng của Tiên Đình trước đây. Nhưng Hao Thiên Khuyển lại rất thích như vậy. Phải biết là không phải lúc nào cũng có thể ăn món ăn của người bước vào Trù Thần hàng ngày.

Trong quán ăn, khói bếp quanh quẩn. Bộ Phương yên tĩnh ngồi, trồng một cây nhỏ, là những năm đó hắn đi quanh hành tinh thu thập được. Đó là một khu vực heo hắt đầy những tảng đá lởm chởm. Nơi nào cũng có núi đá, ban ngày nắng nóng, ban đêm se lạnh. Nơi như thế này đến Bộ Phương cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà cây nhỏ này lại có thể lớn lên ở trong vách đá đó, rễ của nó trèo lên trên tảng đá. Rễ cây gần như bị hút cạn, sắp chết. Nếu không phải gặp được Bộ Phương, cho dù nó có bất khuất chống lại vận mệnh thế nào cũng không thể thắng được sức mạnh thiên nhiên.
Lúc đó, Bộ Phương tràn đầy cảm xúc. Sinh mệnh vĩ đại kia đánh thẳng vào trong lòng hắn. Bởi vậy hắn đã mang nó đi, nếu không mang đi thì nó sẽ chết.
Bây giờ cây nhỏ này đang lớn lên trong quán ăn của Bộ Phương. Cành lá rậm rạp, chập chờn.Cây này đi theo Bộ Phương mấy trăm năm, thẩm thấu lời nói của hắn.
Bộ Phương mở mắt ra, đứng dậy, lưng còng hạ xuống. 200 năm qua sức sống của hắn đã bị hao mòn sạch sẽ.
Người già đi, suy nghĩ cũng nhiều hơn. Bộ Phương bây giờ cũng thế. Có đôi khi hắn hoài nghi con đường này mình đi có đúng hay không. Đối diện với cái chết, ai cũng hoảng sợ. Cảm giác đặc biệt này, không ngừng thẩm thấu vào hắn.
Cảm giác đợi chờ chết già giống như ác mộng vô tận, muốn nuốt chửng hết người này tới người khác.
Bộ Phương đứng lên, Độc Cô Vô Song cũng mở mắt ra.
- Bộ lão.
Độc Cô Vô Song đi tới, đỡ Bộ Phương.
- Hôm nay vẫn còn muốn mở cửa sao? Tình trạng cơ thể của ngài…
Độc Cô Vô Song lo lắng nhìn Bộ Phương.
Tiểu Bát ghé vào đầu Tiểu Bạch, mặt mày ủ rũ.
Bộ Phương khoát khoát tay, mí mắt hơi mở ra.
- Không sao, mở cửa đi.
Bộ Phương nói, sau đó chậm chạp đi về phía nhà bếp.
Độc Cô Vô Song thở dài một hơi. Bây giờ hắn được xưng là Độc Cô Kiếm Tiên, tu vi ngày càng tăng lên, nhưng vẫn kém khoảng cách Tiên Vương. Kiếm của hắn có thể chém trời cao, uy lực đáng sợ. Cho dù là Dương Tiễn cũng phải coi trọng.
200 năm, Độc Cô Vô Song phóng ra một lần kiếm khí. Một lần kia là một do một thiên tiên không biết sống chết muốn Bộ Phương nấu nướng, bị Bộ Phương từ chối còn không buông tha.
Độc Cô Vô Song không nói hai lời, trực tiếp tuột vỏ kiếm, chém vỡ cả nguyên thần của thiên tiên kia.
Sau một lần kia, toàn bộ Tầm Tiên Tinh đều biết Độc Cô Kiếm Tiên này đáng sợ! Cho nên không ai dám tới quấy rầy nữa. Bộ Phương cũng thanh tịnh rất nhiều.
Mặc dù nói trước đây Bộ Phương uy trấn Vũ Trụ, trấn áp Hồn Thần. Nhưng Bộ Phương bây giờ chỉ là một người phàm, nhiều thần tiên muốn có truyền thừa của Bộ Phương, để tu hành cao hơn. Đương nhiên những người này đều ngu xuẩn, tu vi vô cùng thấp. Chỉ những người có tu vi cao mới biết rõ sự khủng bố của Bộ Phương.
Không chỉ có Bộ Phương mà còn con rối sắt rỉ kia, Tiểu Bạch. Không sai, Tiểu Bạch đã rỉ sét nhiều. Bộ Phương già đi, Tiểu Bạch cũng mục nát. Lá sắt trên người đầy rỉ sắt, vết rỉ loang lổ khiến Tiểu Bạch giống như người già sắp đi về với cát bụi.
Đã nhiều năm rồi Tiểu Bát không ăn gì, mặt mày ủ rũ. Mỗi ngày đều ghé lên đầu Tiểu Bạch, nhìn chằm chằm quán ăn.
Độc Cô Vô Song thở dài một hơi. Đi ra mở cửa gỗ cũ kĩ, chống từng cái giá gỗ nhỏ lên.
Quán ăn mở cửa trong nháy mắt đã thu hút rất nhiều sự chú ý của đám thần tiên. Tiên nhân hóa thành tia sáng lao như bay tới. Bọn hắn tranh nhau chen lấn, sợ tới muộn sẽ không còn gì để ăn.
Rất nhiều người bây giờ muốn mỹ thực của Bộ Phương không phải vì tu vi, mà chính là vì cảnh giới. Trong 200 năm, từng có vài tiên nhân ăn đồ của Bộ Phương trong một ý niệm đã đột phá cảnh giới. Thậm chí còn có người trở thành Tiên Vương.
Danh tiếng của quán ăn ngày càng tăng lên, cho nên vô số tiên nhân từ khắp các nơi ở Vũ Trụ Hồng Hoang đã tới quán ăn vắng vẻ xa xôi này.
- Xếp hàng theo thứ tự, hôm nay chỉ tiếp 10 thực khách.
Độc Cô Vô Song đứng ở cửa ra vào, buông mắt xuống thản nhiên nói.
200 năm rồi hắn chưa xuất kiếm, nhưng khí tức thì ngày càng khủng bố.
Các tiên nhân đáp xuống, trật tự xếp hàng.
Dương Tiễn dẫn theo Hao Thiên Khuyển bước vào quán ăn. Độc Cô Vô Song gật gật đầu với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận