Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1498: Minh Vương Nhĩ Ha ra tay. (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sợi tóc trên người Minh Vương Nhĩ Ha phất phới, quần áo trước ngực mở rộng lộ ra da thịt trắng rắn chắc.
Thất Thải Phệ Thiên Mãng do Tiểu Hoa biến thành chuyển động rất nhanh biến thành người, rơi trên thuyền U Minh, miệng mấp máy.
- Ta nói đủ rồi…
Minh Vương Nhĩ Ha ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc mà lạnh lùng.
Xẹt…
Lạc Cơ rút lưỡi đao tử thần về, thân đao xẹt qua từ trên bàn tay của Minh Vương Nhĩ Ha, lập tức máu liền bắn tung tóe.
Chỉ có điều vết thương trên tay của Minh Vương Nhĩ Ha liền lập tức phục hồi mà khép miệng lại.
Lạc Cơ nhếch miệng cười, đôi mắt trừng lớn nhìn máu dính trên lưỡi đao.
- Minh Vương ca…Lạc Cơ rất nhớ huynh nha!
Lạc Cơ liếm liếm đôi môi căng mọng, sau đó vươn chiếc lưỡi ra liếm lấy máu tươi dính trên đao đưa vào miệng.
Híp đôi mắt lại hít một hơi thật sâu.
Ừng ực một tiếng, yết hầu chuyển động nuốt lấy máu tươi vào trong bụng.
Trên mặt lộ vẻ mê say.
Minh Vương Nhĩ Ha thản nhiên nhìn vào Lạc Cơ, thở ra một hơi sau đó lấy ra một cây que cay ngậm vào trong miệng.
- Ứng Long lão nhân kia gọi các ngươi mang ta trở về sao? Bản vương hết sức cải trang lại bị các ngươi nhìn ra?
Minh Vương Nhĩ Ha thản nhiên nói.
Tiểu U nhìn thấy vẻ bình thản khác ngày thường của Minh Vương Nhĩ cũng ngẩn ngơ.
Vù…
Lưỡi đao tử thần trong tay Lạc Cơ biến mất, nhìn chằm chằm Minh Vương Nhĩ Ha, trong đôi mắt dường như có màu của tình ái hiện lên.
Thân thể đứng thẳng trước ngực run run một hồi lại chạy bổ nhào về phía Minh Vương Nhĩ Ha.
Chỉ có điều Minh Vương Nhĩ Ha liền giơ tay lên, điểm vào đầu của Lạc Cơ, mạnh mẽ đẩy.
Thân hình Lạc Cơ vì vậy mà bay ra.
Kim Giác nâng tay lên tiếp lấy Lạc Cơ, thả xuống.
- Minh Vương đại nhân, đừng làm khó tại hạ, cùng chúng tôi quay về thôi.
- Đúng vậy, Minh Vương ca ca, Lạc Cơ sẽ đem đến ấm áp người!
Lạc Cơ chúm chím môi, mặt cười có vẻ hồng hồng.
Minh Vương Nhĩ ngậm que cay, kéo kéo ra khóe miệng.
- Cho dù là ấm áp, ngươi là bà bà ta lại không dám. Bất quá cùng các ngươi trở về cũng không phải là không thể.
Minh Vương Nhĩ Ha nói.
Kim Giác đầu nghệch ra, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Lạc Cơ một bên che mặt, đầu ở trên tay Kim Giác không nói gì mà rơi lệ.
Cô ta chỉ chín nghìn chín trăm tám mươi ba tuổi lại bị Minh Vương ca ca ghét bỏ…
- Nhưng mà…có một điều kiện.
Minh Vương nói.
Miệng của Kim Giác nhẹ nhàng khêu lên: - Điều kiện gì?
- Thả U nha đầu và tiểu Xà…
Minh Vương Nhĩ Ha vươn tay, gẩy gẩy sợi tóc của chính mình nói.
- Không được nha, U Cơ tỷ tỷ đã nói nếu nhìn thấy U Minh nữ bất luận là còn sống hay đã chết cũng phải đem về.
Lạc Cơ ngẩng đầu lau đi nước mắt ở khóe mắt còn thật nghiêm túc nói.
Kim Giác cũng sờ lấy sừng của chính mình nói:
- Đúng vậy…Thất Thải Phệ Thiên Mãn kia thì có thể bỏ qua, nhưng còn nữ U Minh nhất định phải cùng quay về với chúng tôi bằng không thì liền đánh chết mà mang về.
- A a a…Ứng Long lão đầu làm sao lại phái một đầu gỗ như ngươi đến vì sao không phải phái Ngân Giác đến chứ, thông minh giống như bổn vương vậy, cùng người thông minh nhạy bén như Ngân Giác mới có tiếng nói chung được.
Minh Vương Nhĩ Ha phủ đầu nói.
- Bổn Vương đây nói rồi, buông tha cho nữ U Minh, bổn vương sẽ cùng các ngươi trở về, không buông tha cho nữ U Minh…vậy thì…chỉ có thể đánh nhau một trận rồi.
Đôi mắt Minh Vương Nhĩ Ha sắc bén, lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên ác liệt.
Kim Giác nhìn chằm chằm Minh Vương Nhĩ Ha.
Miệng chậm rãi mở ra ngay sau đó đôi mắt đột nhiên trừng lớn.
- Cầu còn không được!
Ầm!
Ngay lập tức thân ảnh Kim Giác biến mất ngay tại chỗ…

- Tiên Hỏa này sao lại kỳ quái chứ, đây là ta đã gặp qua…Tiên Hỏa đẹp nhất rồi! Không hổ danh là Tiên Hỏa trên Tiên Hỏa bảng.
Công Thâu Ban say mê nói.
Mặt Bộ Phương không chút biểu cảm liếc mắt nhìn Công Thâu Ban, theo trực giác mà nói nhất định có chút kỳ quái.
Có Tiên Khí…Chẳng lẽ có ai đó ở phía sau điều khiển toàn bộ sao?
Nhưng Bộ Phương chưa kịp nghĩ nhiều, bầu không khí lại đột nhiên biến đổi.
Công Thâu Ban cũng chớp mắt thanh tỉnh mà đối diện qua đây, con ngươi co rút nhìn chằm chằm vào hư không.
Nơi ấy, từ Kim Liên Yêu Hỏa phun ra Tiêu Cụ đang không ngừng xoay quanh.
Ngay sau đó.
Những Tiên Cụ đó tạo nên thành cơn lốc, cuồn cuộn hướng đến chỗ của Bộ Phương và Công Thâu Ban.
Một Thái Đao thanh sắc ngoài thượng du chuyển Tiên Khí.
Như xé rách hư không hướng tới vị trí này mà chém xuống, vô cùng sắc nhọn, như muốn chém Bộ Phương ra làm hai.
Ầm!
Một tiếng vang lớn, Thái Đao chém trên mặt đất.
Một hơi bay nhanh như gió và đập xuống va chạm đến mặt đất bên cạnh của Bộ Phương.
Chiếc đũa, cái thìa, bếp, đủ loại Thái Đao, đủ loại nồi…
Từ từ các Tiên Cụ đều dồn dập chạm xuống.
Bộ Phương cau mày.
Vẻ mặt Công Thâu Ban lờ mờ, xung quanh vẫn không dứt tiếng nổ, khói bụi cuồn cuộn.
Mặt đất bị đập đến nứt ra, ngay sau đó ngọn lửa vàng kim từ mặt đất bùng lên chỉ trong phút chốc như muốn cắn nuốt Bộ Phương và Công Thâu Ban vào bên trong.
Hình ảnh lại đột nhiên chuyển.
Bộ Phương và Công Thâu Ban lại đột nhiên xuất hiện ở một thiên địa khác, nơi này không khí vô cùng nóng, nhiệt độ nóng rực.
Hai người đối mặt nhìn nhau ngơ ngác, nhất thời chưa hiểu rõ đây là chỗ nào.
Bỗng nhiên hai người cùng tâm niệm cùng một lúc ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu.
Ở chỗ đó, có đầy hoa sen trong ngọn lửa màu vàng rừng rực bốc cháy.
- Đây…đây là ngòi lửa Kim Liên Yêu Hỏa!
Cả người Công Thâu Ban đều run rẩy, phát ra thanh âm sợ hãi.
Ngòi lửa?
Mắt Bộ Phương cũng sáng ngời, muốn hàng phục hỏa diễm, đầu tiên là phải hàng phục ngòi lửa, chỉ cần hàng phục ngòi lửa thì nghĩa là nắm trong tay Tiên Hỏa!
Nhưng ngòi lửa sao lại dễ dàng hiện ra như vậy?
Bộ Phương nhíu mày, dù sao vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, có Tiên Khí và đột nhiên xuất hiện ngòi lửa, chẳng lẽ có liên hệ gì đó sao?
Bất thình lình.
Lúc hai người đang chăm chú vào Yêu Hỏa Kim Liên trên bầu trời.
Một giọng ca phiêu đãng đến, quanh quẩn quấn quít ở toàn bộ không gian ngọn lửa.
Sâu bên trong ánh lửa, một vị nam tử yêu mị, tóc tai rối bời… Cầm theo Thái Đao, mang theo nồi…Ngâm ca đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận