Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 348: Bộ lão bản tiến công

Bộ lão bản tiến công
Một miếng thịt nướng rơi xuống đất, làm Đoạn Vân đã phục hồi tinh thần đau lòng hồi lâu.
Nhưng càng làm cho hắn cảm thấy không thể tin chính là Bộ Phương, cái tên này lại... đi về phía các Chí Tôn đang đại chiến.
Một thất phẩm Chiến Thánh như hắn qua đó xem náo nhiệt làm gì?
Nếu như nói lúc trước hắn còn có mấy phần tâm tư với Thiên Địa Huyền Hỏa Vạn Thú Viêm, giờ phút này thật sự cũng không còn tâm tư gì, không thấy nhiều Chí Tôn cường giả như vậy đang tranh đoạt sao? Với tu vi của hắn, vừa xông vào có thể đã bị uy áp của đám Chí Tôn đó bắn bay đi.
Hắn do dự trong chốc lát, gọi Bộ Phương đang từ từ đi xa, hắn cảm thấy hắn nhất định phải ngăn cản Bộ Phương, không muốn trơ mắt nhìn Bộ Phương chịu chết.
Nhưng tiếng gọi của hắn rất nhanh chìm nghỉm trong tiếng nổ của đại chiến Chí Tôn, không cách nào gọi Bộ Phương trở về.
Đoạn Vân suy sụp tinh thần ngồi trên mặt đất, cắn một miếng thịt nướng, cảm thụ mùi thơm trên mỹ vị thịt nướng bắn ra, trong lòng hắn cảm thấy có chút bi thương.
Sau này cũng không có người nào có thể nấu ra vị thịt nướng ngon như vậy nữa...
...
Thân hình mập ục ục của Tiểu Bạch đi theo bên cạnh Bộ Phương, một người một con rối nhanh chóng đi xuyên qua sơn cốc, chậm rãi bước về phía vị trí hố lửa.
Trong tay Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao màu đen, có long uy trên Long Cốt Thái Đao, linh thú xung quanh cũng rất thức thời không dám tìm đến Bộ Phương gây phiền toái.
Thỉnh thoảng có vài con linh thú váng đầu đánh tới hướng Bộ Phương, đều sẽ bị Tiểu Bạch cho một quyền đánh bay.
Bộ Phương hiện giờ là thất phẩm Chiến Thánh, Tiểu Bạch mặc dù đã tăng lên tới cực hạn cửu phẩm, nhưng trong cửu phẩm cũng phân đẳng cấp.
Giống như lúc trước Tiểu Bạch đối mặt với Tôn Giả Tu La Môn bị áp chế đánh, ban đầu Tiểu Bạch chỉ có lực chiến đấu sơ cấp cửu phẩm.
Hiện giờ theo tu vi Bộ Phương tăng lên, lực chiến đấu của Tiểu Bạch cũng tăng lên tới cửu phẩm trung kỳ.
Nhưng điều này cũng không phải chủ đạo.
Ở đây nhiều Chí Tôn như vậy, nếu Bộ Phương chỉ muốn dựa vào một mình Tiểu Bạch chém giết đoạt lấy Vạn Thú Viêm, không khác gì người si nói mộng.
Bộ Phương cũng không ngu như vậy.
Tiểu Bạch mặc dù chịu đánh, nhưng Bộ Phương cũng không dám bảo đảm có thể ngăn cản nhiều Chí Tôn cường giả oanh kích hay không.
Cho nên Bộ Phương tính toán để cho Tiểu Bạch dẫn dắt đám Chí Tôn trước, còn hắn vô cùng lặng lẽ tiến đến.
Nếu như mang theo Tiểu Bạch, mục tiêu quá rõ ràng, hơn nữa lực chiến đấu của Tiểu Bạch không kém gì Chí Tôn, rất dễ dàng khiến cho những Chí Tôn đang chiến đấu chú ý.
Nếu như chỉ có một mình Bộ Phương, hắn chỉ là thất phẩm Chiến Thánh, ở trong mắt Chí Tôn hoàn toàn giống như con kiến hôi, cho nên không nên làm người khác chú ý quá mức.
Về phần sau khi hắn tiếp cận Vạn Thú Viêm có bị các Chí Tôn chú ý hay không, đến lúc đó rồi tính.
Dựa theo suy nghĩ của Bộ Phương, nếu như ngươi ngay cả sờ cũng không sờ được, vậy thì làm sao có thể có được?
- Ngươi tìm một chỗ đi chơi, đợi lát nữa nghe ta chỉ lệnh.
Bộ Phương vỗ vỗ cái bụng mập ục ịch của Tiểu Bạch, thản nhiên nói.
Tiểu Bạch ngẩn ngơ, sau đó đứng ngay tại chỗ, xoay người, như một khối bàn thạch bảo vệ phía sau Bộ Phương.
Bộ Phương gật đầu, cầm Long Cốt Thái Đao đi tới chỗ hố lửa đang phun ra hỏa diễm ngút trời.
Rầm rầm...
Nơi xa, thanh âm một trận đá vụn lăn xuống vang lên, một thân hình vô cùng chật vật, cả người là vết máu từ trong phế tích đá vụn leo ra.
Đạo nhân ảnh này khí tức yếu ớt, thở hổn hển.
Bộ Phương đi hai bước liền dừng lại, mở to mắt, nhìn thân ảnh đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy.
Giờ phút này Bắc Cung Minh sớm đã không còn bộc phát anh khí lúc trước, cả người chật vật vô cùng, toàn thân là vết thương.
Môn chủ Tu La Môn cuối cùng quăng cho hắn một đạo chân khí thiếu chút nữa đánh cho hắn tàn phế.
Cũng may tu vi của hắn mạnh mẽ tuyệt đối, không để cho mình bị oanh kích chết đi.
Bắc Cung Minh thấy Bộ Phương cũng có chút ngu ngơ.
Bởi vì giờ phút này Bộ Phương không giấu diếm chân khí, khí tức thất phẩm Chiến Thánh chảy quanh người hắn, Bắc Cung Minh dĩ nhiên nhìn thấu.
Nhưng bởi vì nhìn thấu, cho nên hắn mới không hiểu.
Một thất phẩm Chiến Thánh... sao lại chạy tới chỗ các Chí Tôn đại chiến?
Hắn bị đánh ra ảo giác hay tiểu tử này đầu óc có vấn đề?
Có thất phẩm Chiến Thánh nào gặp phải loại chiến đấu này không núp xa xa?
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Bắc Cung Minh nheo mắt, thân hình mặc dù có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, dù sao uy áp của cửu phẩm Chí Tôn vẫn tồn tại.
Bộ Phương liếc nhìn Bắc Cung Minh, nhếch miệng, không để ý đến người một thân rách nát này, mà trực tiếp đi tới hướng hố lửa.
Đây không phải xem thường Bắc Cung Minh sao? !
Bị một thất phẩm nhỏ bé của vùng đất thí luyện xem thường? !
Bắc Cung Minh vốn đang kìm nén một trận hờn dỗi, hiện tại lại bị tiểu tử này xem thường như vậy, cả người hắn tựa hồ bị chọc cho tức điên.
Đặc biệt là... mục tiêu của tiểu tử này tựa hồ là Thiên Địa Huyền Hỏa đang trôi nổi trên vòm trời.
Một thất phẩm Chiến Thánh lại muốn có được Thiên Địa Huyền Hỏa?
Đây không phải chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao!
- Đứng lại! Thiên Địa Huyền Hỏa không phải thứ ngươi có thể lấy được... Mau cút đi!
Bắc Cung Minh lạnh lùng quát Bộ Phương, khinh bỉ nói.
Thiên Địa Huyền Hỏa là của Bắc Cung Minh hắn, không người nào có thể cướp đi!
Đây là cơ duyên thuộc về hắn!
Mặc dù Môn chủ Tu La Môn là Chí Tôn đỉnh phong, nhưng dù sao hắn cũng đến từ bên ngoài Nam Cương, khẳng định cũng có thủ đoạn của mình.
Dĩ nhiên, cho dù hắn không đoạt được, tên thất phẩm Chiến Thánh kia cũng không có bất kỳ tư cách nào mơ ước tới Thiên Địa Huyền Hỏa.
Bộ Phương nhíu nhíu mày, xoay người, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về hướng Bắc Cung Minh đang khinh thường nhìn hắn.
- Đừng làm ồn, thiên tài địa bảo, người có duyên ắt có, ta dĩ nhiên cũng có thể đi thử một lần.
Bộ Phương nói.
Vẻ khinh thường trên mặt Bắc Cung Minh càng thêm nồng đậm.
Quả nhiên một tên thất phẩm bị hấp dẫn váng đầu ngu ngốc luôn rồi.
Không sai, thiên tài địa bảo người có duyên ắt có, nhưng một đứa thất phẩm như ngươi thì có duyên gì? Uy năng đáng sợ của Thiên Địa Huyền Hỏa ngươi có thể thừa nhận được hay sao?
Chỉ là một thất phẩm, chỉ cần hơi dính Huyền Hỏa, có thể đã bị đốt thành tro tàn rồi.
Đây không phải đi cướp cơ duyên mà là đi chịu chết.
Mũi chân Bắc Cung Minh khẽ điểm trên mặt đất, cả người nhất thời xuất hiện bên cạnh Bộ Phương.
Hắn đè bả vai Bộ Phương xuống, muốn gạt thất phẩm Chiến Thánh vướng víu này qua một bên.
- Ta nói ngươi cút thì ngươi cút, đừng nói nhiều như vậy, nếu không ta sẽ giết ngươi!
Bắc Cung Minh lạnh lùng nói.
Song, hắn vừa nói xong những lời này, liền cảm thấy da đầu tê dại.
Cánh tay đặt trên bả vai Bộ Phương lại không đẩy được thất phẩm Chiến Thánh này... Hắn là Chí Tôn! Mặc dù trọng thương, nhưng vẫn là Chí Tôn!
Sắc mặt Bắc Cung Minh ngưng tụ, quay đầu nhìn về phía Bộ Phương, giờ khắc này Bộ Phương cũng chậm rãi quay đầu, ánh mắt hai người tiếp xúc gần gũi.
Phần phật! !
Trên tay phải Bộ Phương khói đen lượn lờ, một cái nồi đen từ từ hiện ra, bị hắn bắt được.
Theo cánh tay vung mạnh, cái nồi đen cũng từ nhỏ trở nên to lớn, rất nhanh lớn bằng thân hình một người trưởng thành.
- Trời ạ…
Bắc Cung Minh cảm giác được một trận cuồng phong gào thét mà đến, mở to mắt không giải thích được nhìn cái nồi đập về phía hắn, còn chưa nói hết lời, nồi đen đã vỗ vào đầu hắn.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác giống như đổ bình ngũ vị vào miệng, mùi vị ngổn ngang trào vào trong miệng hắn, hắn cảm thấy một tiếng giòn vang, sống mũi tựa hồ phát ra một trận đau nhói.
Đánh người không đánh mặt, thù oán gì chứ?
Bắc Cung Minh nức nở, cả người bị đập bay, thân hình ầm ầm bắn ra, rơi vào nơi xa.
Không có mấy phòng bị, cũng không có một tia băn khoăn, Bắc Cung Minh cứ như vậy trực tiếp mặt đối mặt với nồi Huyền Vũ.
Hắn mới vừa bò dậy lại té trên mặt đất, lần này... cũng không bò dậy nổi, trực tiếp bị đánh cho bất tỉnh.
Sống mũi của hắn lại càng lộ vẻ vặn vẹo, một dòng máu đỏ sẫm từ đó chảy xuống.
Bộ Phương vung nồi Huyền Vũ, liếc Bắc Cung Minh bị đánh ngất, nhếch miệng.
Đã nói thiên tài địa bảo người có duyên ắt được, ngươi đoạt kệ ngươi, ta đoạt tất cả ta, nhất định phải tới trêu chọc ta...
Người nầy đầu óc quả nhiên có vấn đề.
Lười để ý tới Bắc Cung Minh bị một nồi của hắn đánh cho bất tỉnh, ánh mắt Bộ Phương chuyển hướng về phía Thiên Địa Huyền Hỏa đang hừng hực thiêu đốt.
Đi vài bước, rốt cục đi tới phía trước hố lửa khổng lồ.
Dưới hố lửa dung nham mãnh liệt, nhiệt khí ngập trời từ đó phun ra.
Rống!
Một tiếng rồng ngâm, trên đỉnh đầu Bộ Phương, một cái đầu cực đại chậm rãi buông xuống, hai trong mắt như đèn lồng cực đại theo dõi hắn.
Con Chí Tôn Hỏa Long từ trong hố lửa bò ra gào thét một tiếng, mục tiêu nhắm thẳng vào Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận