Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1715: Đưa một con bò sữa vào Điền Viên Thiên (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lẽ nào ngươi không muốn giết hắn sao?
Lưu Mặc Bạch ngồi trên ghế, áo choàng đen buông thõng xuống, một tay chống cằm, móng tay sẫm màu toát lên vẻ dị hợm.
Đúng vậy, người này chính là Lưu Mặc Bạch, là Lưu Mặc Bạch đã rời khỏi từ trong không gian của Tiên Thụ.
Mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào trên người Mạc Tu và đám Minh Trù Hắc Ám kia.
Sau khi Lưu Mặc Bạch thất bại trong cuộc thi Trù Đấu, kể từ khi Mạc Tu bị Cẩu Gia dùng một vuốt đập chết, hắn đã lặng lẽ rời đi.
Hắn của bây giờ đã bị toàn bộ Tiên Trù Giới truy nã.
Hiện tại, toàn bộ Tiên Trù Giới đều đang truy lùng tung tích của hắn, rất nhiều Tiên Trù đều hận hắn đến tận xương tận tủy, đang tìm kiếm bóng dáng của hắn trên khắp toàn bộ Tiên Trù Giới.
Dù sao, ở trong không gian Tiên Thụ, hắn đã thi tài nấu ăn với không ít người, cũng giành được Trù Đạo Chi Tâm của bọn chúng rồi rời đi.
Những Tiên Trù kia bị lấy mất Trù Đạo Chi Tâm, tất nhiên sẽ hận hắn tới thấu xương, chỉ muốn xé xác hắn thành trăm mảnh.
Thế nhưng, Lưu Mặc Bạch rất bình tĩnh. . .
Ngay cả loại truyền thừa tra tấn không còn là người như Minh Trù Cửu Chuyển mà hắn còn có thể kiên trì nổi, thì làm sao những chuyện bị truy nã này có thể làm cho hắn biến sắc được chứ.
Lúc này, Đồng Vô Địch cũng bình tĩnh trở lại.
Dù gì hắn cũng là gia chủ của một gia tộc, tất nhiên vẫn còn có chút năng lực.
Lưu Mặc Bạch nói có thể giết chết Bộ Phương, thì nhất định có thể giết chết được sao?
Làm sao hắn có thể nắm chắc như vậy chứ?
- Bộ Phương là người đứng đầu trong cuộc so tài Tiên Trù, là người mà ngươi muốn giết thì có thể giết được hay sao? Huống hồ, người muốn giết Bộ Phương nhiều vô kể, ngươi thì tính là cái gì chứ?
Đồng Vô Địch nói một cách lạnh lùng.
Mặc dù có chút miễn cưỡng tin tưởng, nhưng sự thật chính là như thế, muốn giết chết Bộ Phương là một hết sức khó khăn.
Bất kể là Cẩu Gia hay là nhà hàng kia. . . đều vô cùng bí ẩn.
Đồng Vô Địch không hề nắm chắc một chút nào.
- Quả thật, Bộ Phương rất lợi hại, ta cũng biết rõ điều đó hơn ngươi.
Lưu Mặc Bạch nói với vẻ thản nhiên.
Tại cuộc so tài nấu nướng ở trong không gian Tiên Thụ, hắn đã bị đánh bại dưới tay của Bộ Phương, điều này thực sự là một tổn thương rất lớn đối với hắn.
Quả thực sém chút nữa đã đánh hắn biến trở về nguyên hình.
May mắn thay, hắn là người kế thừa Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, lần này đã may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
- Chỉ có điều, ngoại trừ tin tưởng ta, ngươi không còn cách nào khác nữa đâu.
Lưu Mặc Bạch nói.
- Ngươi giết hết toàn bộ Mục gia, nhưng dư nghiệt của Mục gia lại chạy trốn đến tầng thứ hai của Tiên Trù Giới, lúc này đã chuẩn bị tập hợp nhân thủ để trở về giết ngươi, chẳng mấy chốc Đồng gia của ngươi sẽ bị tiêu diệt sạch thôi, hơn nữa. . . đầu bếp học việc mà Bộ Phương mới thu nhận. . . chính là dư nghiệt đó của Mục gia.
Hai mắt của Đồng Vô Địch đột nhiên co rụt lại, vẻ mặt cứng đờ.
Đúng vậy, Lưu Mặc Bạch nói không sai!
Đồng Vô Địch hắn đã không có bất kỳ đường lui nữa rồi.
Đầu bếp học việc Mục Hi Hi của Bộ Phương là thiên tài yêu nghiệt của Mục gia.
Bây giờ đang được tên yêu nghiệt Bộ Phương này bồi dưỡng, vậy thì thành tựu trong tương lai chắc chắn không thể đoán trước được.
Đến lúc đó, chờ khi Mục Hi Hi lớn lên, Đồng gia sẽ hoàn toàn xong đời.
Không phải Đồng Vô Địch tự coi nhẹ mình, mà là Đồng gia của hắn thật sự không thể bồi dưỡng ra được một thiên tài giống như Mục Hi Hi, lại càng không thể tìm được một người hướng dẫn như Bộ Phương.
Mà một khi để cho Công Thâu Bạch Quang nắm quyền kiểm soát Tiên Thành trong tay, thì Đồng gia nhất định sẽ bị lật đổ hoàn toàn.
Cùng với việc dư nghiệt của Mục gia mang theo nhân thủ trở về trả thù, Đồng gia cũng sẽ cách ngày bị tiêu diệt không xa.
Nghĩ thông suốt những việc này, những tơ máu lại hiện đầy trong đôi mắt của Đồng Vô Địch, hắn lui về phía sau môt bước, lảo đảo ngồi xuống ghế.
Nếu như hắn vẫn là Thành Chủ, thì tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra rồi, cho dù dư nghiệt của Mục gia dẫn người quay về báo thù, Đồng gia vẫn có thể ngăn cản được như cũ.
Thế nhưng, bây giờ, hắn không phải là Thành Chủ, chẳng khác nào đã bị cướp mất lá bài tẩy cuối cùng.
Hoàn toàn bại lộ trước mũi giáo sắc bén của kẻ thù, giống như cá nằm trên thớt. . .
Cốc cốc cốc. . .
Lưu Mặc Bạch gõ vào mặt bàn, nhàn nhạt cười nói.
- Đừng lo lắng, ta đã nói rồi. . . Chỉ cần ngươi làm theo những gì ta phân phó, ta nhất định có thể bảo đảm cho Đồng gia các ngươi không cần lo lắng, mặt khác, còn có thể giết chết Bộ Phương để trút hết mối hận trong lòng ngươi.
- Ta biết ngươi là ai rồi!
Đôi mắt của Đồng Vô Địch đột nhiên nheo lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lưu Mặc Bạch rồi nói.
- Ngươi là người bị Mộng Kỳ Thành Chủ hạ lệnh cho toàn bộ Tiên Trù Giới truy nã!
- Ồ. . . Bị ngươi nhận ra rồi.
Lưu Mặc Bạch nhàn nhạt n cười, sau đó nhìn Đồng Vô Địch với vẻ nghiền ngẫm.
- Vậy thì như thế nào chứ?
Lưu Mặc đứng hẳn lên, vỗ vỗ trường bào trên người.
Những sợi tóc màu xám khẽ tung bay.
Sau đó, một viên bảo thạch màu đỏ ngòm xuất hiện trong tay hắn.
Búng ngón tay một cái.
Viên bảo thạch màu đỏ ngòm đó đã rơi vào trong tay Đồng Vô Địch.
- Kế hoạch của ta đều ở trong viên bảo thạch màu đỏ này. . . Ngươi xem qua một chút rồi dựa theo các trình tự trong đó mà làm việc, nếu không có sai sót gì xảy ra thì giết chết Bộ Phương. . . cũng không thành vấn đề.
- Sauk hi làm xong việc, nếu ngươi muốn trở thành Thành Chủ của tầng thứ nhất Tiên Trù Giới, thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. . .
Lưu Mặc Bạch nói.
Hai mắt của Đồng Vô Địch co rụt lại, bắt lấy viên bảo thạch màu đỏ ngòm.
Sau đó, hắn nghiến răng một cái, mạnh mẽ bóp nát bảo thạch.
Ngay lập tức, một lượng lớn thông tin tràn vào trong đầu hắn.
. . .
Bộ Phương hoàn toàn không để tâm tới việc Đồng Vô Địch và Công Thâu Bạch Quang đến chúc mừng,.
Đồng Vô Địch đến chúc mừng hắn, quả thực là một chuyện nực cười, lúc trước đã mấy lần hắn ta muốn gây chuyện, bây giờ lại chạy tới chúc mừng, muốn coi như không có chuyện gì xảy ra hả?
Bộ Phương lại không bị ngốc.
Mặc dù những lần đó đều là Đồng Vô Địch chịu thiệt, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Bộ Phương chắp hai tay sau lưng, quay lại trước cửa phòng bếp.
Tiểu U đang thích chí bóc miếng thịt của con Tôm Huyết Long cuối cùng ra, bỏ vào trong miệng.
Vết dầu mỡ dính đầy trên đôi môi đỏ mọng, nhìn có vẻ rất xinh đẹp.
Ở phía bên kia, Cẩu Gia đã ăn xong Túy Sườn Thịt Rồng từ lâu rồi, đang ngồi ở đằng kia le lưỡi liếm láp.
Thịt của Chân Long. . .
Quả thực là thịt của Chân Long, thế nhưng lại không phải là loài rồng có đẳng cấp cao gì cả, mà là thịt của Lục Long thấp nhất, là một loài rồng có cấp bậc thấp nhất trong tất cả Long tộc.
Mặc dù là Chân Long, nhưng thậm chí còn yếu hơn rất nhiều so với một số loài Á Long.
Loại thịt Chân Long này khiến Bộ Phương có cảm giác có phải bản thân đã bị hố rồi hay không?
Sau khi Cẩu Gia ăn xong, lẩm bẩm một tiếng, nằm xuống một cách hài lòng và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Hoa cũng ngồi xếp bằng bắt đầu ngủ thiếp đi bên cạnh Cẩu Gia.
Trông có vẻ giống như bị lây nhiễm vậy, hiện tại, mỗi khi Tiểu Hoa tu luyện cũng trở thành nchìm vào giấc ngủ, đây là bắt chước Cẩu Gia về mọi mặt hả.
Nhìn thấy Tiểu U đã lau sạch sẽ các vết dầu dính trên miệng.
Bộ Phương giơ tay lên.
Trận pháp hiện lên trong lòng bàn tay, Bộ Phương vén tóc mái trên trán của Tiểu U lên, bàn tay ấm áp bao trùm trên trán của nàng.
Vù vù. . .
Tiểu U nhìn Bộ Phương một cách ngoan ngoãn.
Một làn sóng dao động lan rộng ra.
Ngay sau đó, trước ánh mắt của Bộ Phương, trên người Tiểu U tản ra một thứ ánh sáng màu xanh lục.
Con rắn lời nguyền quấn quanh trên người Tiểu U vẫn đang ngủ say.
Bộ Phương nhìn chằm chằm vào con rắn lời nguyền đó, cảm nhận được trên người con rắn lời nguyền đó phát ra một luồng khí tà ác.
Lông mày của Bộ Phương không khỏi nhăn lại.
Con rắn lời nguyền này giống như một quả bom hẹn giờ buộc chặt trên người Tiểu U, đe dọa sự an toàn của Tiểu U, thậm chí là những người ở bên cạnh Tiểu U.
Bộ Phương không biết những món ăn do hắn nấu có thể trấn áp được con rắn lời nguyền đó trong bao lâu.
Dù sao cũng phải tranh thủ thời gian để giải quyết vấn đề con rắn lời nguyền này mới được.
Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa phải là lúc để suy nghĩ về vấn đề này.
Bộ Phương buông lỏng tay ra, vầng sáng trên người Tiểu U lập tức biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận