Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1882: Tiểu Hồ, bắn! (2)

Notice: Undefined offset: 199
Bên trong ánh lửa.
Từng đạo thân ảnh phóng như tên bắn ra rồi dừng trên mặt đất, cơ thể bọn họ đều cháy đen, hơi thở uể oải, gần như sắp ngã xuống.
Một đám chấp pháp sử suýt nữa đã bị diệt toàn bộ.
Người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm, kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Đám tiểu thương thì lại vô cùng kinh sợ.
Lúc trước bọn họ… vậy mà lại uy hiếp một người hung ác như vậy!
Uy hiếp một người mà dám giết cả chấp pháp sử!
Xít xít xít…
Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Người ngoại tộc bây giờ đều khí phách như vậy hết sao? Cứ không sợ chết như vậy hả?
Tiểu Hồ ngậm miệng lại, trong lòng nàng có suy nghĩ, nàng mới bắt đầu vòng bắn phá đầu tiên mà đám người này đã không kiên trì được rồi, chả thú vị gì cả.
Bộ Phương xoa đầu Tiểu Hồ, sắc mặt hắn lạnh nhạt.
Một đám Ma Cô Vân mang tính biểu tượng như vậy, hẳn là đám người Địch Thái Giới Chủ biết hắn đến rồi nhỉ?
Thành Thâm Uyên.
Trên đường phố, Địch Thái Giới Chủ đang cầm đồ ăn vặt mà đánh chén.
Mộng Kỳ thành chủ thì lại đi theo phía sau hắn ta.
Hai người đang cảm nhận phong tục của thành Thâm Uyên.
Bỗng nhiên.
Phía xa xa có tiếng nổ mạnh kịch liệt vang vọng không ngừng.
Địch Thái Giới Chủ đang cầm một viên đồ ăn dính đầy ớt nhét vào trong miệng.
Mỹ thực của Thâm Uyên không thể không có ớt, bên trong mỗi một loại mỹ thực đều được dùng ớt để nấu cả.
- Ui… tên ngốc nào đang gây sự ở thành Thâm Uyên vậy, ở đây vừa đổi thành chủ một cái, trâu bò lắm đó… đám nhóc Minh Ngục kia cũng không dám kiếm chuyện đâu.
Địch Thái Giới Chủ cắn một miếng rồi quay đầu nói với Mộng Kỳ.
Mộng Kỳ thì lại cười với vẻ ung dung.
Rầm!
Trận nổ mạnh thứ hai lại vang lên lần nữa, lần này còn kèm theo… Ma Cô Vân quen thuộc.
Hả?
Địch Thái Giới Chủ và Mộng Kỳ đều sửng sốt, nhìn Ma Cô Vân quen thuộc kia, bọn họ lập tức mở to hai mắt nhìn.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Địch Thái Giới Chủ nuốt một viên đồ ăn xuống ừng ực, mùi cay kia bốc lên trên yết hầu, khiến cho ánh mắt hắn ta lập tức phun ra lửa.
- Oa! Nước!!
Địch Thái Giới Chủ ôm lấy cổ họng mình rồi nhảy tưng tưng lên.
Vẻ mặt Mộng Kỳ cạn lời mà đỡ trán.
Ngay sau đó, Mộng Kỳ bay vút lên.
- Giới Chủ đại nhân, Ma Cô Vân quen thuộc này, chẳng lẽ là Bộ Phương xuất hiện ở thành Thâm Uyên sao?
- Không thể nào… tên nhóc Bộ Phương kia nói không đến mà!
Địch Thái Giới Chủ nốc một ngụm nước lớn rồi mới cảm thấy sảng khoái hơn chút, hắn ta trở lại bên cạnh Mộng Kỳ.
Mộng Kỳ cau mày, nhưng Ma Cô Vân kia ngoại trừ Bộ Phương ra, còn có ai làm được nữa chứ.
- Bỏ đi, hay là cứ đi xem thử đi… ngươi xem, ngay cả cường giả bán thánh của thành Thâm Uyên cũng đã xuất động hết rồi!
Địch Thái Giới Chủ lau miệng một cái rồi nói.
Sau đó, hai người bèn vội vã đi về phía nơi náo nhiệt kia.
Bộ Phương đứng tại chỗ, áo bào lông vũ bay phất phới trong gió.
Tiểu Hồ nằm úp sấp trên bờ vai của hắn, nàng ngáp một cái, dường như có hơi buồn ngủ.
Một trận tiếng ầm ĩ kinh khủng vang vọng lên.
Ngay sau đó, từng đợt tiếng xé gió dội lại.
Cơ thể của hơn mười vị chấp pháp sử phá không mà đến, dừng ở xung quanh, bao vây chật như nêm cối khắp bốn phía.
Một vị cường giả bán thánh khoanh tay, đạp khoảng không từng bước một đi đến, hắn ta nhìn Bộ Phương từ trên cao xuống.
- Ở thành Thâm Uyên, ai đã cho ngươi dũng khí dám tấn công chấp pháp sử?
Vị chấp pháp sử bán thánh kia nói với vẻ lạnh lùng, trong giọng nói tràn ngập sát ý lạnh như băng.
Vẻ mặt Bộ Phương lạnh nhạt mà ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
- Chẳng lẽ ta cứ đứng yên cho chấp pháp sử chém chết hay sao? Không thể đánh trả hả?
Bộ Phương cảm thấy người của thành Thâm Uyên thật bá đạo.
- Vậy ngươi cứ đứng yên cho chấp pháp sử chém chết đi! Chỉ là một tên ngoại tộc mà dám kiếm chuyện ở thành Thâm Uyên… là không muốn sống nữa sao?!
Vị chấp pháp sử bán thánh kia nói với vẻ lạnh lùng.
Sau đó, cơ thể hắn ta bắn ra tựa như một viên đạn pháo
Đánh một chưởng về phía Bộ Phương.
Ý muốn đánh cho Bộ Phương quỳ rạp trên mặt đất.
Chỉ có điều…
Ngay trong nháy mắt khi bán thánh kia ra tay.
Bên trong đám người đột nhiên có một bóng dáng bay vọt tới.
Rầm một tiếng mà chắn trước người Bộ Phương.
Trường bào tung bay, cơ thể như ẩn như hiện, mái tóc màu vàng bay phất phới.
Địch Thái Giới Chủ khoát tay chặn lại.
Vị chấp pháp sử bán thánh kia bèn bay ngược ra sau, dừng ở phía xa xa.
Sắc mặt hắn ta cứng lại, càng lạnh như băng.
- Tiểu Thánh?
Lúc chấp pháp sử bán thánh nói ra hai tiếng Tiểu Thánh cũng không hề có chút sợ hãi nào.
Trong tay hắn ta đã xuất hiện một tấm ngọc phù huyết sắc, chuẩn bị bóp nát ngọc phù.
Chỉ có điều, rất nhanh, động tác của hắn ta bị kiềm hãm lại.
Bởi vì vị Tiểu Thánh ở phía xa xa kia mang vẻ mặt vui cười mà lấy một tấm thiệp mời đen nhánh ra.
Nhìn thấy thiệp mời kia, sắc mặt bán thánh này lập tức trở nên kỳ lạ.
- Vị chấp pháp sử kia, tiểu bằng hữu này là đồng bọn của chúng ta đã đi lạc, thật vất vả mới tìm được, gây phiền toái cho ngươi rồi.
Địch Thái Giới Chủ ngắm nghía tấm thiệp mời màu đen, hắn ta cười tủm tỉm mà nhìn chấp pháp sử.
Chấp pháp sử đứng dậy từ trên mặt đất.
Hắn ta lãnh đạm mà nhìn Bộ Phương một cái, rồi lại nhìn Địch Thái Giới Chủ.
- Các ngươi là người của Tiên Trù Giới?
Chấp pháp sử bán thánh nói.
Địch Thái Giới Chủ gật gật đầu.
- Nhận được lời mới đến tham gia lân trù yến của thành Thâm Uyên lần này.
Địch Thái Giới Chủ nói.
- Nếu là tham gia lân trù yến… vậy đi mau đi, nếu không thì tên tiểu tử kia ở lại cho ta, đánh nhiều chấp pháp sử của ta bị thương như vậy, nếu không phải nể mặt tấm thiệp mời lân trù yến, chắc chắn phải giết!
Chấp pháp sử bán thánh kia nói với vẻ lạnh lùng.
Bộ Phương nghe thấy lời này, mặt hắn cũng không chút thay đổi.
Tên nhóc này, thật ngông cuồng.
Hắn vỗ vỗ đầu của Tiểu Hồ Ly.
Nàng lại chui sâu vào trong lòng Bộ Phương, mở lớn cái miệng ra.
Địch Thái Giới Chủ lập tức dở khóc dở cười, cái tính tình nóng nảy này của Bộ Phương.
Vội vàng đè miệng của Tiểu Hồ Ly lại, Địch Thái Giới Chủ kéo Bộ Phương đi ra xa.
Bộ Phương bĩu môi.
Phía sau, ánh mắt của chấp pháp sử bán thánh kia vô cùng nghiền ngẫm, hắn ta như cười như không mà nhìn bóng dáng đám người Bộ Phương rời đi.
- Tham gia lân trù yến sao… hừ.
Bán thánh cười lạnh một tiếng.
- Đội trưởng, vì sao không giết cái tên kia luôn đi! Ức hiếp chấp pháp sử ta, giết không tha chứ!
Tên chấp pháp sử bị Bộ Phương nổ thành đầu heo kia có hơi không cam lòng mà nói.
Chấp pháp sử bán thánh híp mắt nhìn người kia một cái, trên mặt hắn ta vẫn treo nụ cười.
- Gấp cái gì… người của Tiên Trù Giới tham gia lân trù yến, một tên cũng không chạy thoát được, người muốn giết bọn chúng còn nhiều lắm kìa.
Trong đám người.
Một bóng dáng khoác hắc bào nhìn đám người Địch Thái Giới Chủ kéo Bộ Phương rời đi, ánh mắt hắn ta hiện lên quang hoa kỳ dị, hắn ta xoay người ẩn vào bên trong đám người.
- Người của Tiên Trù Giới… cuối cùng cũng tìm thấy rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận