Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1208: Trở lại nhà hàng Phương Phương (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tử Tôn giơ tay lên, tát một cái về phía đầu của Minh Vương.
Thân là Tử Tôn, có thân phận cao quý, tất nhiên hắn có một bộ phương thức để đối phó với kẻ địch.
Hắn phải để cho Tử Vân nhìn thấy sự hèn nhát của đối phương, phải để cho Tử Vân biết rằng, người mà nàng lựa chọn... là sai lầm.
Thế nhưng...
Một chưởng này của hắn cuối cùng vẫn chưa thể đánh xuống.
Bởi vì, Minh Vương Nhĩ Cáp đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ một cái, đã có thể đẩy lùi được một cái tát này của Tử Tôn.
Tử Tôn sững sờ, ngay sau đó, hai mắt co rụt lại, có thể đẩy lùi được một chưởng này của hắn một cách dễ dàng như vậy... Không hề nghi ngờ gì nữa, tu vi của tiểu tử này rất mạnh!
Thế nhưng đừng tưởng rằng tu vi mạnh mẽ thì có thể tán tỉnh nữ nhi của Tử Tôn hắn!
Khí tức của hắn lại bộc phát một lần nữa, mạnh mẽ đánh xuống một chưởng về phía Minh Vương Nhĩ Cáp!
Lần này, Minh Vương Nhĩ Cáp không tiếp tục nương tay nữa, một làn khí đen bốc lên, quấn quanh cánh tay của Minh Vương, một cỗ kình khí chợt lay động, đánh bay Tử Tôn ra phía xa.
Tử Vân Thánh Nữ lập tức cắn môi một cái, vẻ mặt đầy phức tạp.
Tử Tôn chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi của hắn hiện lên đầy sát khí.
Tiểu tử này... thế mà lại là một con Minh Khư Sinh Linh?
Nữ nhi của Tử Tôn hắn... vậy mà lại giao du cùng với một con Minh Khư Sinh Linh sao? Đây là một chuyện tuyệt đối không cho phép!
Vù vù!
Năng lượng bùng lên trên cánh tay, Tử Tôn ngẩng đầu, khí tức đột ngột tăng vọt.
Ánh mắt của Minh Vương Nhĩ Cáp đột nhiên ngưng tụ, nhìn về phía cánh tay của Tử Tôn bằng vẻ nghi ngờ...
- Hả? Trên người một cậu thanh niên như ngươi, vậy mà lại có khí tức của Minh Khư sao?
- Ngươi đến từ Minh Khư sao?
...
Kẽo kẹt.
Tiếng kêu cót két giống như kiểu cánh cửa bị đóng kín bao lâu nay, đột nhiên lại bị mở ra vậy.
Trong tiếng kẽo kẹt kia mang theo một chút sắc bén, khiến cho màng nhĩ của người ta đau nhói.
Cánh cửa bị đẩy ra, một bóng người với vóc dáng mảnh mai, gầy gò sải bước đi ra từ phía sau cánh cửa.
Đằng sau bóng người mảnh khảnh kia, là một dáng người uyển chuyển, thân hình đầy đặn với đường cong quyến rũ, trông vô cùng hấp dẫn.
Cùng một chiếc giường, cửa sổ cũng như cũ, phòng tắm cũng vẫn như vậy... Không có bất kỳ thay đổi nào.
Bộ Phương cùng Nghê Nhan đứng trong phòng.
Dường như, bầu không khí trở nên có chút lúng túng.
- Bộ Phương, đây là ngươi đang muốn chơi trò chơi cùng ta hả? Bước qua cánh cửa lại trở về chỗ cũ sao?
Nghê Nhan có chút lười biếng mở mắt ra, nhìn Bộ Phương rồi nói.
Bộ Phương liếc xéo nữ nhân này một cái, khóe miệng giật giật, không lên tiếng, trước tiên đẩy cửa bước ra ngoài.
Nghê Nhan chợt sửng sốt, sau đó đánh giá cẩn thận căn phòng một chút.
Tuy rằng căn phòng vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào, thế nhưng hai mắt của Nghê Nhan đột nhiên co rụt lại, bởi vì nàng phát hiện ra có sự khác biệt.
Đây không phải là căn phòng mà bọn họ đã ở trước đây.
Bởi vì chăn màn trên chiếc giường ở trong căn phòng lúc trước không được gấp gọn gàng chỉnh tề do nàng vẫn luôn nằm ỳ trên giường, mà chiếc giường trước mặt này lại vô cùng ngăn nắp.
Điều này nói lên cái gì!
Chuyện này cho thấy rằng bọn họ đã đến một nơi khác!
Ở chỗ nào mà còn có một căn phòng như vậy?
Nàng ngẩn người ra một lúc, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh, cả người vốn dĩ đang có cảm giác buồn ngủ mê man, bỗng nhiên cũng trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
Nàng vội vàng quay người, đi xuống theo sau bóng dáng của Bộ Phương.
Cạch cạch, lối vào hành lang rất tối tăm, nhưng càng đi xuống dưới, Nghê Nhan lại càng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Đây…đây không phải là Thao Thiết Cốc!
Linh khí tràn ngập trong không khí đột nhiên giảm xuống, hoàn toàn không giống kiểu sục sôi dâng trào như ở Thao Thiết Cốc.
Tuy nhiên, Nghê Nhan cũng hoàn toàn không quan tâm đến những điều này.
Nàng đi tới lối vào của hành lang, nhìn thấy Bộ Phương xoay người đi vào phòng bếp.
Vốn dĩ nàng cũng định đi vào, thế nhưng, trong đầu nàng lại chợt nghĩ tới tia sấm sét màu tím đã xuất hiện khi nàng đụng vào phòng bếp kia trong lần trước, nàng cảm thấy có chút chột dạ.
Cho nên, thay vì đi vào theo sau bước chân của Bộ Phương, nàng lại xoay người và đi ra bên ngoài nhà hàng.
Nàng đi tới trong nhà hàng, cách bài trí quen thuộc khiến cho cả người nàng cảm thấy có chút hoang mang.
Không có Sở Trường Sinh, không có cây Ngộ Đạo Cửu Vân, cũng không có chú chó đen nằm dưới cây Ngộ Đạo, lại càng không có thuyền U Minh.
Đây…thật sự không phải là nhà hàng Thao Thiết ở trong Thao Thiết Cốc!
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía thực đơn treo trên vách tường kia, những cái tên món ăn quen thuộc ở trên thực đơn kia khiến cho hai mắt của Nghê Nhan chợt co rụt lại, bỗng nhiên trong lòng nàng chợt trào ra một cảm giác quen thuộc, thật sự là một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Trong phòng bếp.
Bộ Phương cau mày.
Hắn bắt chéo tay rồi đi một vòng quanh phòng bếp.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, Tiêu Tiểu Long không có ở đây, điều này khiến cho Bộ Phương hơi nghi hoặc một chút.
Không hợp lý, vào thời gian này, hẳn là cửa tiệm vẫn đang buôn bán chứ, không có đầu bếp thì kinh doanh như thế được?
Bộ Phương nhớ lại, trong hai người đầu bếp tập sự của mình, chỉ có Tiêu Tiểu Long còn ở lại trong nhà hàng, còn Vũ Phù thì đang luyện tập tài nghệ nấu nướng ở trong Hoàng Cung Xà Nhân.
Suy cho cùng, nếu như Bộ Phương đoán không sai, lúc bấy giờ Vũ Phù hẳn đã trở thành Xà Nhân Hoàng của cả tộc Xà Nhân rồi.
Cách bày trí trong phòng bếp cũng giống như những chi nhánh khác, thế nhưng dù sao đây cũng là nhà hàng đầu tiên mà Bộ Phương ở, vì vậy trong không khí dường như đều tràn ngập mùi hương quen thuộc này.
Mùi hương đấy làm cho Bộ Phương không khỏi nheo mắt lại, cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác này.
Bước ra khỏi phòng bếp, đi tới trong nhà hàng, quả nhiên, cửa lớn của nhà hàng đã đóng chặt.
Nghê Nhan kéo một cái ghế ra ngồi xuống, chống cằm, để lộ ra khuôn mặt thanh tú kia, đôi mắt khẽ nhắm lại, dường như có chút buồn ngủ.
Động tĩnh khi Bộ Phương đi ra cũng không làm nàng tỉnh giấc.
Tất nhiên, Bộ Phương sẽ không để cho nàng tiếp tục ngủ.
Khi đi ngang qua bên cạnh Nghê Nhan, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Nghê Nhan.
Nghê Nhan bất ngờ bị đánh thức, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương với ánh mắt giận dữ.
Tuy nhiên, Bộ Phương chỉ nhướng mày với Nghê Nhan một cái, sau đó đi đến trước cửa và mở cửa ra.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài lập tức chiếu vào.
Một cơn ớn lạnh luồn vào trong phòng giống như con cá chạch từ lúc mở cửa ra.
Bộ Phương nhẹ nhàng hà ra một hơi, nheo mắt lại nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua cánh cửa đã mở tung.
Vừa nhìn một cái... lại khiến cho ánh mắt của hắn hơi co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận