Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 954: Một món ăn làm người khác rối loạn (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ừm ~
Cảm giác tê dại nhất thời làm cho toàn thân Mộc Chanh như co giật, da thịt đỏ bừng ngay lập tức, nước súp nồng nàn nóng hổi với mùi thơm của cá tràn ra trong khoang miệng. Đồng thời, thuộc tính tê dại có trong thịt cá khiến Mộc Chanh không thể không kẹp chặt hai chân lại.
Sợi tóc nàng ta bay tán loạn, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly, nàng ta cảm giác như bị lột sạch quần áo, nhào lộn quay cuồng trong sóng biển!
Từng con Du Ngư nở rộ đầy sấm sét khắp người bơi qua bơi lại xung quanh người nàng ta, chúng liên tục mang đến từng đợt cảm giác tê dại.
Chỉ có một từ có thể miêu tả tâm lý của Mộc Chanh vào lúc này...
Đó chính là khoái!
Tiếng rên rỉ nhỏ dần, trong ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, đôi mắt của Mộc Chanh xinh đẹp như làn nước mùa thu, trên mặt nàng ta lộ ra một tia ửng hồng.
Vậy mà nàng ta có chút ngượng ngùng.
Đúng là một món ăn khiến người ta rối loạn mà.
Ánh mắt nàng ta phức tạp nhìn Bộ Phương đang mặc chiếc áo khoác đầu bếp màu đỏ và trắng đan xen với nhau, trên tay hắn buộc một dải băng màu đen và trắng xen kẽ. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thờ ơ khiến nàng ta bất giác thở dài.
Người đến không có ý tốt rồi.
Thực khách xung quanh xem hình chiếu mà nuốt nước bọt liên tục, bộ dáng đa dạng đặc sắc của các vị giám khảo sau khi nếm thử món ăn kia khiến ai nấy đều cảm thấy trong lòng tò mò không nhịn nổi.
Món ăn này... có thực sự thần kỳ như vậy sao!
Kỹ thuật cắt thái thực sự phải khiến người khác kinh ngạc, nhưng ... hương vị kia thơm ngon đến mức đó sao?!
Nhiều người đã tỉnh táo trở lại, và ngay sau đó là bộc phát ra tiếng ồn ào lớn hơn!
- Ôi trời ạ! Dáng dấp kia của của Nữ thần Mộc Chanh... Ta thất thủ luôn rồi!
- Quần áo vỡ nát kìa! Quần áo của Đại trưởng lão nổ tung luôn đấy! Các ngươi có nhìn thấy không ... đó là quần áo vỡ nát trong truyền thuyết đấy!"
- Quả thật xem vậy là mãn nguyện quá rồi, quả thật là tài nghệ điêu luyện! Kỹ thuật cắt thái này... cmn kinh khủng như vậy sao!
...
Sự ồn ào bùng phát trong tích tắc khiến không khí cả quảng trường Thao Lâu sôi sục.
Đối với vấn đề này, Bộ Phương rất bình tĩnh. Theo hắn mọi thứ như thế này đều vô cùng bình thường.
Thắng bại... đã rõ ràng.
Văn Nhân Sửu tiến bộ rất rõ ràng. Hắn ta đã vượt qua con đường Thao Thiết, hắn ta cũng đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Kỹ năng nấu nướng của hắn ta rất tinh vi, thậm chí hắn ta đã tạo ra một phong cách riêng cho bản thân, đây là yếu tố cơ bản nhất của một người đầu bếp hạng nhất.
Nhưng... hắn ta trưởng thành, Bộ Phương cũng trưởng thành qua từng ngày.
Cuối cùng hắn ta sẽ phải kết thúc trong thất bại ở trận so đấu nấu nướng này.
Sở Trường Sinh cũng nghĩ đến điều này, ông ta không khỏi thở dài một hơi...
Văn Nhân Sửu gặp phải Bộ Phương, hắn ta thật là... bị khuất phục một cách bực bội!
Lúc này, Văn Nhân Sửu đã đờ đẫn từ nãy tới giờ, khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt hắn ta chuyển động, trong mắt hiện lên tràn đầy vẻ không thể tin được!
Hắn ta lại thua rồi sao?!
Tại sao... Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Hắn ta đã vất vả vượt qua con đường Thao Thiết như vậy, tại sao hắn ta vẫn thua? !
Hắn ta đã phát triển trở thành một đầu bếp hạng nhất, nhưng tại sao anh ấy vẫn thua như cũ chứ...
Trong mắt hắn ta hiện lên một tia điên cuồng, hắn ta liếc qua toàn cảnh phát hiện ánh mắt của những người xung quanh đều tràn đầy thương cảm đồng tình.
Cmn đồng với chả tình!
Lão tử không cần đồng tình! Văn Nhân Sửu đang rống lên trong lòng.
Những người này thậm chí không biết hắn ta đã phải trải qua những gì trên con đường Thao Thiết!
Sắc mặt của Văn Nhân Sửu trở nên méo mó, hắn ta điên cuồng gào lên với Sở Trường Sinh bọn họ:
- Ta không tin!
Bộ Phương nói nhàn nhạt:
- Bình tĩnh đi, ngươi phải học được cách quen với chúng...
Ngay sau đó, hắn nâng cánh tay buộc chặt băng vải chỉ vào món Cá Hấp Lôi Bạo và nó:.
- Ngươi có thể nếm thử.
Ánh mắt Văn Nhân Sửu ngưng tụ, hắn ta đột nhiên lướt qua, từng bước một chạy tới trước bàn.
Ực một tiếng, hắn ta nắm lấy chiếc muỗng sứ, bất ngờ múc một thìa súp đặc cho vào miệng.
Nước súp vừa vào miệng động tác của hắn ta lập tức đông cứng lại.
Cả người hắn ta đứng yên tại chỗ, mãi không nhúc nhích.
Sắc mặt đóng băng.
Khán giả nín thở, cảm xúc bùng nổ của Văn Nhân Sửu có chút ra ngoài dự kiến của bọn họ. Những người hiểu chuyện trong lòng không tránh khỏi việc để lộ ra ánh mắt đồng tình.
Kết quả có vẻ đã rất rõ ràng.
Văn Nhân Sửu thua.
Văn Nhân Sửu đang cứng đờ người thì cánh tay cầm chiếc muỗng sứ của hắn ta đột ngột rung lên cầm cập. Cuối cùng anh ta cũng không cầm nổi chiếc muỗng sứ, nó rơi xuống, đập xuống đất và vỡ tan tành.
Văn Nhân Sửu ngẩng đầu lên, hốc mắt dần dần ẩm ướt, đột nhiên nước mắt ướt đẫm trào ra, chúng rơi xuống dọc theo gương mặt.
Khoảnh khắc nước súp vào miệng hắn ta biết bản thân đã thua.
Trong lòng hắn ta bây giờ có một câu MN không biết có nên nói ra hay không...
Bộ lão bản này là do ông trời sai đến để tra tấn hắn ta đúng không!
Đã sinh Văn Nhân còn sinh Bộ làm cái gì cơ chứ?
Trong lòng hắn ta có một cảm xúc buồn bã đau thương
Danh Đao cầm còn chưa kịp nóng của hắn ta... lại sắp bị lấy mất tiếp rồi!
Tức giận quá đi.
Sở Trường Sinh liếc nhìn Văn Nhân Sửu một cái, ông ta thở dài:
-Bây giờ hãy quyết định kết quả cuối cùng đi... Mỗi người có một phiếu bầu. Bây giờ bắt đầu bỏ phiếu."
Kết quả không cần chút hồi hộp theo dõi nào.
Văn Nhân Sửu ngạo nghễ mà đến nhưng cuối cùng lại bị Bộ Phương đàn áp tàn nhẫn.
Khán giả không nói nên lời.
Mười người đứng đầu bảng Thiết Bia Trù cũng cảm thấy rất nhiều áp lực.
Người này, thật sự là người tới không có ý tốt rồi!
Vù...
Trên bầu trời, một cái bóng cự thú nổi lên, đó là Lời Thề Thao Thiết. So với Bạch Thao Thiết và Hắc Thao Thiết, cái bóng Thao Thiết này dường như còn đáng sợ hơn.
Có lẽ đây là cái bóng của Thao Thiết thuần chủng chân chính, Thượng Cổ Mãnh Thú Lời Thề.
"Văn Nhân Sửu so đấu nấu nướng thất bại, hình phạt bị tước đoạt Thái Đao. Quy tắc so đấu nấu nướng thay đổi. Văn Nhân Sửu vẫn giữ được tư cách nấu nướng của mình. Một tháng sau, Văn Nhân Sửu có đủ tư cách để thách đấu với Bộ Phương một lần nữa..."
Cái bóng Thao Thiết vô cùng rộng lớn. Giọng nói rơi xuống, nổ đùng đoàng bên tai Văn Nhân Sửu đang tuyệt vọng.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của Văn Nhân Sửu hơi giật...
Mọi người cũng đều ngơ ngác ngỡ ngàng.
Cái quái gì thế này? Cách quy tắc so đấu nấu nướng đưa ra hình như không đúng lắm thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận