Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2828: Cuối cùng cũng đồng ý trở về rồi? (2)

Notice: Undefined offset: 252
Ầm!
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo nghiêm túc lên.
Vô số Tội Ác Chi Lực tuôn trào xuống.
Thân là một vị Hồn Chủ cấp Hỗn Độn Thánh Nhân, thực lực của hắn ta mạnh mẽ đến không gì sánh bằng.
Vô số Tội Ác Chi Lực dâng trào.
Muốn dập tắt ngọn Tân Hỏa của Nhân Tộc kia.
Xa xa.
Thông Thiên Giáo Chủ cắn răng, Dương Tiễn cũng đỏ ửng mắt…
Tân Hỏa của Nhân Tộc vĩnh viễn bất diệt!
Vù…
Bỗng nhiên.
Hư không chấn động một trận.
Một con thuyền đen kịt chậm rãi lao vùn vụt ra.
Có một vị thiếu nữ với dáng người nhỏ nhắn cùng đôi chân dài trắng nõn đung đưa không ngừng đang ngồi trên mũi của con thuyền…
Mái tóc đen xõa tung, xinh đẹp đến không gì sánh được.
Trên chiếc thuyền đen kịt của thiếu nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ yên tĩnh ngồi chồm hỗm phía sau thiếu nữ, nàng ta cẩn thận và tỉ mỉ mà chải vuốt mái tóc dài của thiếu nữ cho chỉnh tề.
- Đây là…
Hiển nhiên Thông Thiên Giáo Chủ và Dương Tiễn đều không ngờ được rằng vẫn còn có người xuất hiện ở đây.
- Là con nhóc bên cạnh Bộ Phương đạo hữu kia…
- Sao Cửu Thiên Huyền Nữ cũng đến đây?
Dương Tiễn hít một ngụm khí lạnh.
Tiểu U đung đưa đôi chân trắng nõn của mình mà ngồi đằng trước boong thuyền U Minh.
Nàng đứng lên.
Cửu Thiên Huyền Nữ cầm cây lược gỗ lui về phía sau vài bước.
Giờ phút này, lòng của nàng ta đang run lẩy bẩy.
Khí tức đáng sợ tràn ngập khắp sao trời này làm cho nàng ta sợ hãi không thôi…
Bất kỳ một luồng khí tức nào cũng đều sở hữu uy năng đủ để có thể xóa sổ nàng ta luôn, làm cho nàng ta không có một chút dũng khí để đối kháng nào cả.
Bỗng nhiên, nàng ta có chút bội phục Tiểu U, thiếu nữ này lại có thể đối mặt một cách thản nhiên như vậy…
- Đi nhanh đi! Chạy mau…
Dương Tiễn có hơi tuyệt vọng mà hét lên với Tiểu U.
Hắn ta không cảm thấy Tiểu U có thể tạo ra được kỳ tích gì cả.
Ngay cả Bộ Phương mà cũng bị xóa sổ, Tiểu U còn có tác dụng gì nữa chứ?
- Bộ Phương đạo hữu đã chết rồi… các ngươi cũng đừng đưa mình tới cửa nữa…
Dương Tiễn quát lên.
Lòng Cửu Thiên Huyền Nữ run lên…
Cái gì?
Bộ Phương đã chết rồi?
Tên Yêu Nhân nghịch thiên kia… chết rồi sao?
Không thể nào…
Nếu Bộ Phương chết rồi, vậy nàng ta bị bố trí trận pháp sao lại bình yên vô sự được chứ.
Tiểu U liếc nhìn Dương Tiễn cứ như đang nhìn một tên ngốc vậy.
Bộ Phương chết rồi?
Làm trò cười đấy à?
Trong ý niệm của Tiểu U, hơi thở của Bộ Phương vẫn còn quanh quẩn rất rõ ràng kìa.
Bộ Phương chưa chết, còn sống sờ sờ ra đó.
- Ồ… thú vị đấy, còn có người tự đưa mình đến cửa nữa à.
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo hơi nhếch khóe miệng lên.
Long Lân màu vàng nhạt của hắn ta tản ra sự sắc bén lạnh lẽo như băng mà đè ép cả thiên địa.
Hắn ta tự cao tự đại, ngoại trừ Hồn Thần ta, hắn ta không để bất kỳ ai vào mắt cả.
Dương Tiễn và Thông Thiên Giáo Chủ động đậy cơ thể.
Bọn họ bay đến bên cạnh thuyền U Minh.
- Bộ đạo hữu đã bị tên Hồn Ma này giết chết… Ngươi mau đi đi, mối thù này, chúng ta sẽ báo thù thay cho Bộ Phương đạo hữu!
Trên khóe môi của Thông Thiên Giáo Chủ vẫn còn vươn máu.
Hắn ta vô cùng kiên quyết.
Tất cả mọi người ở đây đều không phải là đối thủ của tên Hồn Ma cấp Hỗn Độn Thánh Nhân trước mắt này.
Trừ phi là Hỗn Độn Thánh Nhân của Hồng Hoang Vũ Trụ đến đây, nếu không, không có ai có thể giải trừ được nguy cơ này cả…
- Bộ Phương chưa chết.
Tiểu U nhìn thoáng qua Thông Thiên Giáo Chủ rồi nhíu nhíu mày mà nói.
- Con nhóc này, cố nén bi thương.
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài.
- Ta nói rồi, Bộ Phương chưa chết!
Tiểu U rất nghiêm túc mà nhấn mạnh một lần nữa.
Ngươi còn nói nữa… ta cũng sốt ruột theo luôn!
- Aizz… Sinh tử có số, con nhóc à, chớ để thù hận chi phối tâm trí ngươi… Đi nhanh đi, Bộ đạo hữu trên trời có linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy ngươi chịu chết vì hắn đâu.
Tiểu U có hơi cạn lời mà giật giật khóe miệng.
Cửu Thiên Huyền Nữ ở phía sau Tiểu U cũng dở khóc dở cười.
Lời Tiểu U nói là thật, Bộ Phương còn chưa chết mà!
Rầm!
Bỗng nhiên.
Xa xa, Tân Hỏa của Nhân Tộc bị hắc khí vô cùng vô tận bao trùm lấy đột nhiên bộc phát ra quang hoa rực rỡ.
Trong hàng nghìn hàng vạn hắc khí đó, Tân Hỏa lại xé ra thành một đường đi rồi phóng vút lên cao…
Ánh lửa lan tràn ra, trong nháy mắt, ngọn lửa tràn ngập cả thiên địa, một hình ảnh rõ ràng xuất hiện trước mặt mọi người
Trong hình ảnh đó.
Bộ Phương bắt chéo hai tay ra sau lưng rồi sải bước chân dạo bước trong biển lửa ngập trời.
Bộ Phương đi xuống biển lửa…
Hả?
Thông Thiên Giáo Chủ sửng sốt, Bộ Phương thật sự chưa chết sao?
Dương Tiễn và Tôn Ngộ Không cũng chớp mắt.
Cái này có hơi lúng túng rồi đó…
- Không thể nào… sao tên nhân loại kia lại chưa chết chứ?
Ánh mắt của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo co rụt lại, hắn ta gào thét, hàng loạt viên tinh thần đều ào ào nổ tung rồi vỡ tan trong tiếng gầm của hắn ta!
- Tân Hỏa của Nhân Tộc! Tân Hỏa Nhân Tộc đáng chết! Xem ta có đập tắt ngươi không!
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo rít gào một tiếng.
Ngay sau đó, một bộ móng vuốt rồng đánh ra, Tội Ác Chi Lực khủng bố tràn lan ra, hư không vỡ tan từng tấc một.
Đánh thẳng về phía ngọn lửa kia.
Muốn dập tắt ngọn lửa kia trong một trảo, đập nát Bộ Phương bên trong hình ảnh lửa cháy đó!
Trên thuyền U Minh.
Ánh mắt của Tiểu U ngưng trọng lại.
Nàng nhìn tên Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo kia, vô số năng lượng màu xanh lục đột nhiên bùng nổ trong cơ thể nàng.
- Đánh Bộ Phương bị thương… ngươi muốn chết!
Rầm!
Trong nháy mắt, hơi thở đáng sợ phóng vút lên cao.
Ngay lập tức, mái tóc đen nhánh của Tiểu U hóa thành màu xanh biếc.
Trên mặt nàng cũng dầy đặc hoa văn xanh sẫm.
Trớ Chú Chi Xà khổng lồ hiện lên rồi quấn quanh lấy thuyền U Minh.
Nguyền Rủa Chi Lực tràn ngập khắp cả hư không…
Ầm ầm ầm!
Hư không sụp đổ.
Chiếc váy dài màu đen trên người Tiểu U rách toạc… Ngay sau đó, một bộ áo giáp màu xanh biếc sẫm màu vây quanh lấy cơ thể Tiểu U, làm tôn lên dáng người nhỏ nhắn yêu kiều của nàng.
Vù…
Còn có một thanh trường mâu xanh biếc treo đằng sau chiến giáp của Tiểu U, trên thanh trường mâu đó có Nguyền Rủa Chi Lực quẩn quanh…
Sức mạnh đáng sợ kia làm cho cả hư không đều sụp đổ không ngừng.
- Cuối cùng ngươi cũng đã đồng ý trở về rồi…
Vù…
Dường như có một giọng nói lạnh lẽo vang vọng lên.
Ánh mắt của Tiểu U giống như đang nhìn về phía hư không.
- Nếu đã đồng ý rồi… vậy ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh.
Lời nói vừa dứt.
Thân hình của Tiểu U đột nhiên biến mất.
Cửu Thiên Huyền Nữ ở trên thuyền U Minh gần như hít thở không thông.
Thông Thiên Giáo Chủ và Dương Tiễn cũng ngây ra như phỗng…
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Con nhóc kia, sao lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy chứ?
Ầm!
Một chưởng mà Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo đánh tới đột nhiên lại bị thanh trường mâu xanh biếc kia đâm thủng.
Tiểu U mặc chiến giáp màu xanh biếc, một tay cầm trường mâu, một bên lại lạnh lùng mà nhìn tên Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo kia…
- Bộ Phương… ngươi không động vào được.
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo nhìn bàn tay đã bị đâm thủng của mình, đôi mắt hắn ta cũng co rụt lại.
Ngay sau đó, hơi thở của hắn ta lập tức sôi trào lên, sát khí tuôn trào mãnh liệt.
Hắn ta chống lại ánh mắt không hề có chút cảm xúc của Tiểu U.
Hắn ta nhìn Trớ Chú Chi Xà đang quấn quanh kia.
Nhìn chiến giáp màu xanh biếc đó…
Còn có Nguyền Rủa Chi Lực tràn ngập khắp cả bầu trời…
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo nhếch miệng lên, lạnh lẽo như băng…
- Trớ Chú Nữ Vương của Hư Vô Thành?
Bạn cần đăng nhập để bình luận