Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2482: Lão tử có thanh que cay lớn! (2)

Notice: Undefined offset: 227
Vù...
Kiếm quang tan biến.
Khắp người Minh Vương Nhĩ Ha đều là vết kiếm, dường như trong vết thương còn có máu tươi bắn tung toé.
Nhưng...
Thế mà vết thương này lại khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
- Đánh ta đi! Dùng sức một chút! Kiếm của ngươi rất rẻ mạt với ta!
Minh Vương Nhĩ Ha quát ầm lên, đôi mắt hắn ta trừng lớn, phát ra tiếng gào thét, tròng mắt của hắn ta hằn lên tia máu.
Pháp Tắc Chi Lực trên đỉnh đầu lưu chuyển không ngừng.
Vèo vèo vèo...
Tên nhóc này, cứng rắn như thế sao?
Pháp Tắc Kiếm Đạo của Phương Vô Kỵ cũng không thể mạt sát tên nhóc này hoàn toàn trong một kiếm sao?
Còn có, tên nhóc này thật sự là quá gợi đòn luôn đó.
Dường như Phương Vô Kỵ đã bị ám ảnh tâm lý, hắn ta có hơi hoài nghi nhân sinh...
Mỗi một lần cho rằng muốn chém chết tên nhóc này, kết quả hắn ta lại mạnh khỏe như vâm mà bò dậy.
Hết lần này đến lần khác đều như thế, Phương Vô Kỵ thật sự là có hơi khiếp sợ.
Kiếm ý có thể trấn áp cả thế tử trong thế gia của hắn ta, thế mà lại không giết chết được tên trước mắt này!
- Sinh Mệnh Pháp Tắc...
Phương Vô Kỵ đã cảm nhận được Pháp Tắc Chi Lực của Minh Vương Nhĩ Ha, hắn ta lập tức hít sâu một hơi.
Sinh Mệnh Pháp Tắc, đó chính là Pháp Tắc mà chỉ có Nữ Hoàng của Tiên Linh Thần Triều bọn họ mới lĩnh ngộ được.
Pháp Tắc của Nữ Hoàng vừa ra, một Đại Thế Giới tĩnh mịch cũng có thể sống lại trong nháy mắt.
Thế mà tên nhóc trước mắt này cũng nắm giữ Sinh Mệnh Pháp Tắc!
Nhưng từ khi nào mà Sinh Mệnh Pháp Tắc lại có thể làm cho người sử dụng bất tử bất diệt vậy?
Mặc kệ hắn ta có oanh kích thế nào đi nữa thì cũng không cách nào đánh được tên trước mắt này, vậy còn đánh làm sao nữa?
Bàn tay đang cầm kiếm của hắn ta run rẩy.
Minh Vương Nhĩ Ha bước từng bước tới gần.
Cuối cùng, cũng đi tới trước người Phương Vô Kỵ.
- Lão tử có thanh que cay lớn!
Tới gần Phương Vô Kỵ, Minh Vương Nhĩ Ha lập tức giương cuống họng rồi gào thét lên một tiếng.
Phương Vô Kỵ.
- ?
Tên này hét cái gì vậy?
Ánh mắt Phương Vô Kỵ co rụt lại.
Sau đó, hắn ta phát hiện trong tay của Minh Vương Nhĩ Ha có thêm một vật dụng màu đen vô cùng to lớn tựa như một tấm bảng vậy.
Đây chính là thứ gọi là que cay lớn đó hả?
Phương Vô Kỵ ngẩn ra.
Sau đó, hắn phát hiện thanh que cay lớn đen nhánh như tấm bảng kia đập về phía đầu hắn ta.
Ầm một tiếng, thanh que cay lớn màu đen kia đập vào đầu của Phương Vô Kỵ gần như là nghiền ép cả.
Bùm!
Phương Vô Kỵ lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân hình hắn ta cứ thế mà rơi từ trên không trung xuống.
Hung hăng đập lên trên mặt đất.
Một tiếng ầm vang dội truyền đến.
Mặt đất đổ sụp xuống.
Mọi người xung quanh đều ngây ra như phỗng.
Vẻ mặt của các cường giả ở Tiên Linh Thần Triều đều ngơ ngác.
Phương Vô Kỵ... bị đánh gục rồi.
Bị một tấm bảng... à không, một que cay đánh ngã.
Rõ ràng là một trận đấu rất kịch liệt, vì cái gì lại trở nên... cổ quái và buồn cười như thế này chứ?
Que cay lớn là cái quỷ gì?
Trong hư không.
Quần áo trên người của Minh Vương Nhĩ Ha đều bị kiếm khí chém thành từng mảnh vải rách nát.
Hai tay Nhĩ Ha túm lấy quần áo trước người mình rồi mạnh mẽ xé toạc ra.
- Hán tử có que cay, uy vũ hùng tráng!
Minh Vương Nhĩ Ha gào thét một tiếng trong hư không.
Mọi người.
-...
Bộ Phương.
-...
Ầm ầm...
Trên mặt đất, bụi mù cuồn cuộn tán đi.
Phương Vô Kỵ cầm kiếm mà đứng nguyên tại chỗ.
Đầu óc hắn ta có hơi choáng váng, que cay này... là thần khí cấp bậc nào mà uy lực của một kích lại khủng bố như vậy!
Bỗng nhiên.
Phương Vô Kỵ ngẩng đầu lên.
Trên đỉnh đầu, một chấm đen đang phóng đại không ngừng trong tầm mắt mông lung của hắn ta.
Một giây sau.
Nhĩ Ha xách theo tấm bảng que cay mà giáng từ trên trời xuống.
Que cay này cuốn lấy khí lực đáng sợ mà, hung hăng đánh lên trên đầu Phương Vô Kỵ.
Bùm!
Dường như thời gian cũng ngừng trôi vào lúc này.
Xoạt xoạt một tiếng.
Tấm bảng đập vào đầu Phương Vô Kỵ rồi chậm rãi vỡ nát thành hai mảnh.
Trên trán Phương Vô Kỵ có máu chảy ra, chậm rãi chảy xuống làm che mờ tầm mắt của Phương Vô Kỵ.
- Ta chảy máu... rồi?
Phương Vô Kỵ ngơ ngác mà nói.
Sau đó, một trận choáng váng kịch liệt ập tới.
Phương Vô Kỵ giơ kiếm lên chỉ vào Minh Vương Nhĩ Ha, leng keng một tiếng.
Kiếm rơi xuống mặt đất.
Phương Vô Kỵ trực tiếp ngã xuống đất, thần thức ngừng chuyển động mà ngất đi.
Đường đường là yêu nghiệt Bán Thần của Tiên Linh Thần Triều, Phương Vô Kỵ, người đã chiến thắng mười lăm trậnliên tiếp... cứ như vậy mà thua bởi một thanh que cay.
Minh Vương Nhĩ Ha hất tóc.
Tuy que cay mà hắn ta chế tác ra không ăn được, nhưng làm vũ khí... tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.
Hắn ta nhe răng trợn mắt một trận.
Cho dù có Sinh Mệnh Pháp Tắc bên người nhưng Minh Vương Nhĩ Ha vẫn cảm thấy thân thể đau nhói một trận, tiếp nhận quá nhiều thương tổn, hắn ta cần phải hao phí thời gian để tiêu hóa những lực lượng này, xém chút nữa là đã không chống đỡ được rồi đó...
- Mẹ nó đau quá đi! Làn da mềm mại này của bổn vương...
Minh Vương Nhĩ Ha run rẩy một trận, sau đó, hắn ta nhìn về phía Đế Tử trong tửu lâu.
- Đế Tử, đến ngươi lên rồi đó… đồ chơi của bổn vương chính là đồ chơi của ngươi...
Minh Vương Nhĩ Ha run rẩy đi vào trong tửu lâu.
Đế Tử trợn trừng mắt một cái.
Rõ ràng Sinh Mệnh Pháp Tắc xuất trần như thế, sao lại bị sử dùng thành Pháp Tắc lưu manh vậy chứ...
Uổng cái Sinh Mệnh Pháp Tắc trân quý này.
Theo nhầm chủ nhân rồi.
Các cường giả của Tiên Linh Thần Triều bắn phụt ra tựa, như phát điên vậy.
Rơi xuống bên cạnh Phương Vô Kỵ.
Trán Phương Vô Kỵ chảy máu, cũng may chỉ ngất đi thôi, ngược lại khiến các cường giả của Tiên Linh Thần Triều thở phào một hơi.
Phương Vô Kỵ đã chiến thắng mười lăm trận liên tiếp mà thật sự bị đánh bại rồi.
Vì sao thua có hơi không cam tâm vậy chứ...
Bộ Phương nhìn về phía Minh Vương Nhĩ Ha trong tửu lâu.
Khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Hắn nhìn thời gian một chút.
Bộ Phương ngáp một cái rồi nói với Đế Tử:
- Thời gian kinh doanh đã kết thúc, tiếp theo đây, tự do hoạt động...
Nói xong, hắn đặt hai tay ra sau lưng rồi chui về trong phòng bếp.
Thời gian buôn bán kết thúc rồi sao?
Đế Tử hơi nhếch khóe miệng lên một cái.
Hắn giơ tay lên, không nhanh không chậm mà cởi từng chiếc cúc trên đồng phục từng cái một.
Ánh mắt trầm tĩnh, lạnh như băng mà nhìn chằm chằm vào các cường giả của Tiên Linh Thần Triều bên ngoài cửa.
Tay hắn run lên một cái.
Hư không xé rách.
Một thanh Kim Sắc Long Đao lập tức chấn động rồi rơi xuống trong tay hắn.
Hoàng Cực Long Hồn Đao... xuất hiện, tiếng rồng gào thét tận trời.
Đế Tử cầm Long Đao mà bước từng bước một đi về phía một đám yêu nghiệt Bán Thần của Tiên Linh Thần Triều kia.
Hắn lướt nhìn đám yêu nghiệt đó một chút.
Đế Tử khinh thường mà nhếch khóe môi lên.
- Trừ cái tên đầu bếp thối kia, bổn Đế Tử còn sợ ai nữa chứ, các ngươi... cùng lên đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận