Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1795: Muốn ăn nóng hay sao? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cơn bão tuyết dữ dội thổi liên tục
Những bông tuyết giống như lông ngỗng bay lất phất trong gió đập vào trên mặt của Bộ Phương.
Cả đất trời dường như cũng biến thành một mảnh trắng xóa, hoàn toàn làm mờ tầm nhìn của mọi người.
Loại gió tuyết này dường như đã được thêm vào Thiên Đạo Ý Chí, cho dù là với tu vi như bây giờ của Bộ Phương, cũng khó có thể chống lại gió lạnh liên tục luồn vào trong người, khiến hắn run lên cầm cập.
Bộ Phương cau mày, tiếp tục đi về phía trước.
Tuyết đã phủ dày trên mặt đất, vừa giẫm xuống một bước, cả nửa đôi chân đã bị vùi vào trong đó.
Tâm thần của Bộ Phương rất cảnh giác, theo như những lời mà Nữ Vương Bích Lạc đã nói, núi Thần Tuyệt vô cùng nguy hiểm, nhất định phải chú ý cẩn thận, dù sao cũng đã từng có cường giả tối cao bỏ mình ở nơi đây.
Theo Bộ Phương thấy, những cường giả tối cao mà Nữ Vương Bích Lạc đã nhắc đến kia, hẳn là cũng không kém bao nhiêu so với Cẩu Gia.
Nếu ngay cả một cường giả có cấp bậc như Cẩu Gia cũng có thể bị ngã xuống, thì Bộ Phương thật sự đúng là cần phải cẩn thận từng bước một.
Bộ Phương cứ đi mãi, nhìn chằm chằm vào gió tuyết, đi một lúc lâu, mới có thể đặt chân lên đường núi một cách chật vật.
Bước đi chậm rãi trên con đường núi, Bộ Phương không nóng không vội.
Từ khi Bộ Phương tiến vào núi Thần Tuyệt cho đến bây giờ, đều không cảm nhận được một chút dao động nào của sinh mệnh, toàn bộ bầu trời đều hoàn toàn lạnh lẽo, gió tuyết gào thét.
Ngược lại, lại làm cho người ta cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh.
Cho hai tay vào trong túi, áo choàng lông vũ vẫn rất ấm áp, khiến tâm trạng của Bộ Phương đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nếu như con người ta ở lâu trong khí trời khắc nghiệt, tâm trạng của họ sẽ trở nên rất tồi tệ, bất kể là ai thì cũng đều như thế.
Bước chân lên con đường núi, Bộ Phương cảm thấy hơi phấn khích một chút.
Vào được đường núi, ít nhất cũng sẽ biết được phương hướng.
Đột nhiên.
Bộ Phương giẫm xuống một bước.
Mặt đất đột ngột sụp đổ liên tục.
Điều này làm cho đôi mắt của Bộ Phương bất ngờ nhíu chặt.
Ầm!
Một bàn tay duỗi ra từ bên trong đống tuyết vừa sụp xuống kia, đập về phía Bộ Phương đang đứng.
Sự dao động khủng khiếp, như thể muốn đập nát hư không vậy.
Lông mày của Bộ Phương đột nhiên nhíu chặt lại.
Tâm thần khẽ động, sóng gió cuồn cuộn trong Tinh Thần Hải lập tức nổi lên, Tinh Thần lực cường đại bắn ra.
Trên tay Bộ Phương lập tức xuất hiện một chiếc nồi Huyền Vũ to lớn.
Nồi Huyền Vũ trở nên lớn hơn, đập vào bàn tay một cách mạnh mẽ, nồi Huyền Vũ nặng nề khiến cho chủ nhân của bàn tay đó hơi khựng lại.
Dường như thấy rằng một chưởng này lại không thể đập vỡ cái nồi đen đó.
Bộ Phương mượn sức mạnh này, cả người bay lên và đáp xuống ở phía xa.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng to lớn đang từ từ bò lên khỏi mặt đất ở đằng xa.
Bộ Phương thật sự không ngờ rằng mình vừa mới đặt chân vào núi Thần Tuyệt bước đầu tiên, đã gặp phải nguy hiểm như thế này.
Một chưởng vừa rồi kia, tuy rằng cũng không mang đến cho Bộ Phương cảm giác tử vong, nhưng cũng có chút cảm giác nguy hiểm căng thẳng nho nhỏ.
Gầm!
Một tiếng thú rống vang lên, con hung thú vọt ra từ dưới tuyết đó có hai con ngươi màu vàng sẫm, bộ lông trắng như tuyết trên khắp cơ thể, hơi nóng bốc ra từ lỗ mũi của nó.
Một khí tức đáng sợ tràn ra từ trên cơ thể của hắn.
Đây vậy mà lại có thể là một con Thú Hoàng, dựa theo khí tức này, hẳn là một con Thú Hoàng ngũ tinh trở lên...
Bộ Phương hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Mới vừa vào núi Thần Tuyệt đã phát hiện ra Thú Hoàng... Tình hình này có vẻ không lạc quan.
Lẽ nào khắp nơi trong núi Thần Tuyệt đều là Thú Hoàng sao?
Đôi mắt vàng sẫm khóa chặt trên người Bộ Phương, dường như có chút tức giận với hành động lúc trước của Bộ Phương.
Con Thú Hoàng Bạch Viên đó há mồm, lộ ra hàm răng sắc bén, phát ra tiếng gầm thét, hai chân giẫm mạnh trên tuyết, lập tức bông tuyết đầy trời nổ tung.
Thân hình của con Thú Hoàng đó lao thật nhanh về phía Bộ Phương giống như một viên đạn.
Một bàn tay đầy lông chợt giơ lên, không khí như thể đều bị rút sạch hoàn toàn vào lúc này vậy.
Con vượn trắng đó gầm lên, giương nanh múa vuốt muốn đẩy Bộ Phương vào chỗ chết!
Trong mắt con vượn trắng đó, Bộ Phương trắng trắng mềm mềm là một món ăn ngon tuyệt trong gió tuyết!
Bộ Phương nhìn con vượn trắng và thở ra một hơi.
Hắn vươn tay ra phủi trên thắt lưng một cái.
Ngay sau đó, một tiếng hổ gầm rung trời, đột nhiên từ trên trời trấn áp xuống.
Con vượn trắng đó sững sờ, một cú đấm đang vung về phía Bộ Phương đó, lập tức chuyển hướng, đập vào bếp lò từ trên trời rơi xuống kia.
Một tiếng vang trầm thấp.
Bạch Viên lập tức bị Bạch Hổ Thiên Táo, đè sấp nằm trên mặt đất đầy tuyết, toàn bộ đầu của nó đều bị vùi vào trong tuyết.
Bộ Phương hé miệng, phun ra một ngọn lửa màu trắng bệch.
Ngọn lửa bập bùng, cháy hừng hực, lơ lửng trên bàn tay của Bộ Phương.
Nhiệt độ của ngọn lửa cực cao, những bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống đều bị tan chảy và bốc hơi trong nháy mắt.
Bước trên tuyết trắng, Bộ Phương đi tới phía trước con Bạch Viên đó.
Một tiếng nổ ầm vang vọng.
Cái đầu vùi sâu trong tuyết của Bạch Viên đột ngột được nâng lên, gầm một tiếng với Bộ Phương.
Tuy nhiên, Bạch Viên đã bị Bạch Hổ Thiên Táo trấn áp, lại không thể động đậy được chút nào.
Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được khí tức tử vong mà cái bếp lò kia mang lại cho hắn.
Với chỉ số thông minh có hạn của Bạch Viên, không thể nào ngờ được rằng, làm sao mà thứ thức ăn yếu ớt này lại có thể trở nên mạnh mẽ chỉ trong nháy mắt như vậy được chứ.
Nó há mồm, ánh sáng hung ác bắn ra từ trong con ngươi vàng sẫm của hắn.
Nhưng mà, nó còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị một tay của Bộ Phương đặt lên giữa hai đầu lông mày.
Vẻ mặt của Bộ Phương không chút cảm xúc, một tay đè lên giữa hai đầu lông mày của con vượn trắng, tay kia thì cầm ngọn lửa màu trắng bệch tiến đến gần con Bạch Viên kia.
Nhiệt độ cực nóng làm cho không khí trước mắt Bạch Viên vặn vẹo, khiến hai mắt của Bạch Viên đột nhiên co rút lại.
Con vượn trắng trong tuyết sợ nhất là lửa...
Tiên Hỏa của Bộ Phương mang đến cho hắn một nỗi sợ hãi tột độ.
- Hầm xì dầu hay... dẫn đường?
Bộ Phương nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Khí trắng được phun ra theo từng lời nói.
Bộ Phương đều lười mở miệng nói chuyện trong tiết trời đầy tuyết này.
Con Bạch Viên kia nhìn Bộ Phương, đôi mắt nó như thắt lại.
Khi ngọn lửa của Bộ Phương tới gần, cơ thể của con vượn trắng không ngừng run rẩy, trong miệng phát ra tiếng chi chi.
Ngay sau đó, phập một tiếng, lập tức vùi đầu vào trong tuyết, không nhúc nhích giả chết.
Nhìn Bạch Viên giả chết kia, khóe miệng của Bộ Phương khẽ nhếch lên.
Đột nhiên, tâm thần khẽ động, một miếng thịt linh thú xuất hiện trong tay.
Ném thịt linh thú ra, để cho nó bay lơ lửng trên ngọn lửa trắng dày đặc.
Ngay lập tức, tiếng xèo xèo vang lên.
Một mùi thơm của thịt từ bên trong tỏa ra.
Tinh Thần lực của Bộ Phương cuốn lấy miếng thịt đó, khiến cho miếng thịt chẳng mấy chốc đã được nướng vàng ươm.
Những giọt dầu liên tục nhỏ giọt từ trong đó, nhỏ xuống mặt đất đầy tuyết, phát ra âm thanh xèo xèo, làm cho lớp tuyết trên mặt đất tan thành một mảng lớn.
Cả người Bạch Viên run lên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi mặt tuyết.
Những bông tuyết trắng xóa từ lỗ mũi rơi xuống.
Bạch Viên nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng, miệng toét ra, nước miếng chảy ròng ròng...
- Dẫn đường... thì sẽ được ăn.
Bộ Phương nói.
Miếng thịt linh thú nướng vàng óng đó đang lơ lửng trong hư không, không ngừng xoay tròn.
Hương thơm ngào ngạt tỏa ra liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận