Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1206: Một lời không hợp liền quay về Đế Quốc Thanh Phong (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đương nhiên, ngoài nhiệm vụ ra, Bộ Phương cũng có chút hứng thú với phần thưởng của nhiệm vụ.
Cánh cửa truyền tống vĩnh viễn dẫn đến một chi nhánh quán ăn sao... Cái này có nghĩa là gì vậy?
Cho tới bây giờ, Bộ Phương có tổng cộng có ba nhà hàng, một nhà hàng là nhà hàng Phương Phương ở Đế Quốc Thanh Phong, nằm trên lãnh thổ của Nam Cương.
Còn có một nhà hàng nữa là nhà hàng Vân Lam nằm ở Đan Phủ trong Thiên Lam Thành.
Nhà hàng cuối cùng chính là nhà hàng Thao Thiết, hiện đang mở tại Thao Thiết Cốc.
Ba chi nhánh hoạt động cùng nhau để cung cấp doanh thu cho Bộ Phương dùng để tăng cường tu vi của hắn.
Chẳng lẽ cánh cửa truyền tống vĩnh viễn dẫn đến chi nhánh nhà hàng có nghĩa là, sau này ngươi sẽ có thể đi lại một cách dễ dàng giữa các chi nhánh bằng cánh cửa truyền tống này sao?
Điều này cũng khá thuận tiện đấy.
- Hệ thống nhắc nhở rằng, nhiệm vụ tạm thời sẽ bắt đầu mở ra sau nửa canh giờ nữa, xin kí chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Hệ thống nói một cách nghiêm túc.
Bộ Phương lại sửng sốt, nhiệm vụ tạm thời sẽ bắt đầu sau nửa canh giờ nữa sao?
Tại sao lại phải vội vàng như vậy chứ? Đây là hệ thống đang làm cái quái gì vậy? ?
Bộ Phương có chút hoảng loạn.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, sau khi tìm hiểu một hồi cùng với hệ thống, hắn mới có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ tạm thời của lần này, lại khiến cho Bộ Phương có một chút kích động trong lòng, bởi vì nhiệm vụ tạm thời trong lần này, yêu cầu Bộ Phương mang theo Nghê Nhan trở lại Đế Quốc Thanh Phong.
Đế Quốc Thanh Phong...
Bộ Phương cảm thấy giống như một hồi kí ức đã rất lâu rồi.
Rất nhiều người và sự việc dường như đã trở nên có chút mờ nhạt trong ký ức của hắn, suy cho cùng, từ sáng tới tối, trong đầu của Bộ Phương chỉ biết nghĩ đến việc nấu nướng, ký ức có chút mơ hồ cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Nhưng Bộ Phương có chút chờ mong, không biết tài nghệ nấu nướng của hai đầu bếp học việc kia của hắn bây giờ đã đạt tới trình độ nào rồi.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, hẳn là không thể kém hơn so với trình độ lúc hắn rời khỏi Đế Quốc Thanh Phong đâu nhỉ?
Thiên phú về nấu ăn của hai người Tiêu Tiểu Long và Xà Nhân Vũ Phù bọn họ đều rất không tệ.
Bộ Phương ôm một chút kỳ vọng này ở trong lòng, sau đó mang theo một tia kích động mà đứng lên.
Hắn đuổi tên Minh Vương Nhĩ Cáp ăn no rỗi việc đang ngồi thảnh thơi ở đằng kia chờ tiêu cơm ra ngoài, đóng cửa nhà hàng một cái rầm.
Sở Trường Sinh lập tức ngơ ngác.
- Bộ lão bản, sap hôm nay ngươi đóng cửa sớm như vậy?
Sở Trường Sinh hỏi với vẻ thắc mắc.
Nhưng mà, Bộ Phương cũng không trả lời hắn mà chỉ quay người vỗ nhẹ lên vai của Nghê Nhan, sau đó kéo nàng đứng dậy rồi bước lên lầu dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Trường Sinh.
Sở Trường Sinh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trong đôi mắt hiện lên một tia tinh nghịch.
Bộ lão bản... thật là vội vàng quá.
Nghê Nhan vẫn đang mê man, dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ bị Bộ Phương dựng dậy, lôi thẳng trở lại trong phòng.
Vừa về đến phòng, Nghê Nhan lập tức nằm ở trên giường.
Bộ Phương nhìn Nghê Nhan lười biếng như vậy, không khỏi cong môi lên.
Hắn kéo người đang nằm trên giường kia ngồi dậy, đỡ lấy bả vai của Nghê Nhan rồi nói.
- Tỉnh lại một lát, ta dẫn ngươi đến một nơi.
Đi nơi nào vậy…
Vẻ mặt Nghê Nhan ngơ ngác.
Đột nhiên, đôi mắt đang híp lại của nàng hơi co lại.
Bởi vì nàng nhìn thấy từng vầng sáng trắng chói lóa rực rỡ đang bay lơ lửng trong khoảng không kia.
Các đốm sáng đó ngưng tụ trong khoảng không, lúc này đây, thế mà lại không phải hóa thành hình dạng của Truyền Tống Trận, mà là tích tụ lại, sau đó biến thành hình dạng của một cánh cổng ánh sáng màu trắng.
Phía trên cánh cổng ánh sáng còn tay cầm.
Bộ Phương cũng vô cùng kinh ngạc.
Cái này là cánh cửa truyền tống để di chuyển giữa các chi nhánh mà hệ thống đã nhắc tới đây sao?
Xem ra cũng có vẻ rất được đấy nhỉ.
Nếu đã là cánh cửa truyền tống, vậy có phải điều này có nghĩa là bên kia cánh cửa chính là là nhà hàng Phương Phương ở Đế Quốc Thanh Phong hay không vậy?
Nếu quả thật đúng như thế, vậy thì thật sự thuận tiện hơn rất nhiều!
Nghê Nhan đã tỉnh dậy, liếc nhìn Bộ Phương một cái, có vẻ như không biết Bộ Phương muốn dẫn nàng đi đâu.
Bộ Phương không nói, nàng cũng không biết hỏi thế nào.
Mà một khắc sau, Bộ Phương đi tới phía trước cánh cổng ánh sáng đó.
Cánh cửa ánh sáng kêu cọt kẹt..t..tttt một tiếng, sau đó tay nắm bị vặn mở, Bộ Phương vừa đẩy nhẹ một cái, cánh cửa ánh sáng kia lập tức mở ra.
Bên trong cánh cửa ánh sáng, là một khoảng tối đen như mực mà sâu thẳm khó lường, giống như một cái động đen kịt đang muốn nuốt chửng người ta vào trong đó.
Một cái hang động chứa nhiều điều không thể xác định được.
Bộ Phương nhìn Nghê Nhan một cái, không nói chuyện, sau đó bước vào bên trong trước, sau một hồi do dự, Nghê Nhan cũng nối gót Bộ Phương bước vào trong cái động đen thui kia.
Cho dù ngay cả nàng cũng không biết cái động tối tăm này thông tới chỗ nào.
Hai người bước vào bên trong đó.
Cánh cửa ánh sáng kêu cạch cạch một tiếng, lập tức đóng ầm lại, sau đó phát ra một tiếng nổ bùm vang vọng, biến thành những đốm sáng bắn ra đầy trời.
...
Một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Tử Tôn bắt chéo hai tay, bước trên con đường phủ đầy tuyết.
Hai bên con phố dài thoang thoảng hương thơm của các món ăn, đủ loại tiếng hò reo vang lên không dứt.
Ngay cả trong thời tiết tuyết rơi, các nhà hàng ở Thao Thiết Cốc vẫn kinh doanh rất tấp nập.
Đột nhiên, bước chân của Tử Tôn dừng lại, cánh tay của hắn bắt đầu nóng lên.
Hắn giơ tay lên.
Đôi mắt đang nhắm nghiền trong lòng bàn tay đột nhiên mở ra, hắn gầm lên một tiếng đầy hung dữ.
- Khí tức của Tinh La Thiên Bàn đã biến mất không thấy nữa! Chết tiệt... làm sao nó lại biến mất chứ?
- Không còn nữa sao? Không phải ngươi nói rằng nó ở trong Thao Thiết Cốc này sao?
Tử Tôn nhíu mày.
- Không có ở đây nữa! Chỉ mới biến mất trong tích tắc vừa rồi thôi! Ngươi đuổi theo nhanh lên một chút đi...
Ma Nhãn gào thét.
Tử Tôn cau mày, cũng không vội vàng mở miệng, mà ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa.
Chỗ ấy, có hai bóng người đang chậm rãi đi đến từ trong màn tuyết đang rơi lả tả kia.
Hai bóng dáng kia... Hắn có chút quen thuộc.
Một người là thanh niên tuấn tú, một người thì lại là… nữ nhi bảo bối của Tử Tôn hắn.
Tử Tôn khẽ híp mắt, hai lòng bàn tay nắm chặt lại, mặc kệ Ma Nhãn đang gào thét, chỉ lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, chờ hai người đang chậm rãi đi từ phía xa xa đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận