Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1915: Ý chí bất khuất! (1)

Ảnh Nha chưa bao giờ cảm nhận được một áp lực như vậy, cỗ áp lực này khiến cho tâm trí hắn run lên.
Như thể một Đại Ma Vương đang chầm chậm bước đến từ xa, áp lực kinh hoàng bùng phát từ trên người Đại Ma Vương và áp xuống thân hình của hắn.
Đó là áp lực cực kỳ kinh khủng.
Ảnh Nha hít một hơi thật sâu.
Không chỉ mỗi Ảnh Nha, ngay cả thiên tài Minh Trù Nhất Mạch Dạ Vân đang ở vị trí phía xa trên kia cũng cảm thấy run rẩy hết cả người.
Người ở phía sau từ từ ngẩng đầu lên và nhìn vào phía xa.
Hắn ta cũng rất tò mò không biết là loại tồn tại nào mà có thể bộc phát ra áp lực kinh người như vậy.
Một cái nhìn nhưng rất nhanh đã thấy rõ.
Đó là từ dưới đáy Thiên Thê, một người mặc đầu bếp bào màu đỏ trắng xen lẫn nhau đang từng bước đi lên Bạch Ngọc Thiên Thê.
Người này mặt không cảm xúc, mái tóc màu đen, con ngươi màu đen, cả người thon dài, không nhanh không chậm bước lên.
Tốc độ của người này không tính là nhanh nhưng lại rất vững vàng.
Hơn nữa, thời gian dành cho mỗi bậc thang là như nhau.
Đến bậc thang thứ mười, Bộ Phương thậm chí cũng không có dừng lại, cứ thế mà tiếp tục đi lên.
Đối với Bộ Phương mà nói, vấn đề nấu ăn ở bậc thang thứ mười căn bản cũng chẳng phải là vấn đề, hắn chỉ giải quyết trong vài giây!
Điều này có chút kinh khủng.
Ảnh Nha và Dạ Vân đang cạnh tranh với nhau nhưng vào giờ phút này, bọn họ đều cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ.
Thịch thịch.
Trù Đạo Chi Tâm của Thần Trù nảy lên, nó tỏa ra uy áp kinh khủng tràn ngập toàn trường, khiến cho mỗi người đều cảm nhận được áp lực rất lớn.
Tốc độ của Địch Thái Giới Chủ thậm chí còn chậm hơn, bởi vì hắn ta rất cẩn thận, không dám để lộ bất kỳ sai lầm nào.
Trù Đạo Thiên Thê này là khảo nghiệm thứ nhất của Thần Trù truyền thừa, Địch Thái Giới Chủ dường như hao tốn tất cả tâm lực.
Bộ Phương vượt qua hắn ta rất thuận lợi.
Địch Thái Giới Chủ ngẩng đầu lên nhìn Bộ Phương một cái và gật đầu với hắn.
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ nhếch lên một chút, áo choàng lông vũ bay lên, thân hình tiếp tục đi lên, đuổi theo Ảnh Nha và Dạ Vân đã leo được năm mươi bậc.
Mặc dù đang đuổi theo nhưng hắn vẫn duy trì tốc độ chậm rãi không hề thay đổi.
Loại tốc độ này, không nhanh không chậm.
Tuy nhiên, chính loại không nhanh không chậm này mới càng khiến cho người khác cảm thấy áp lực đáng sợ.
Trong ánh mắt của bọn họ hiện lên tia ngưng trọng.
Ảnh Nha và Dạ Vân đều hít một hơi thật sâu.
Tiểu đầu bếp kia đến từ Tiên Trù Giới, không nghĩ tới Tiên Trù Giới lại có Tiên Trù mang thiên phú như thế này.
Áp lực càng trở nên lớn hơn.
Ảnh Nha không chút do dự, xoay người, toàn tâm toàn ý leo lên.
Mục tiêu của hắn... Là trở thành người thứ nhất leo lên trên đỉnh Thiên Thê.
Mục tiêu của Dạ Vân tất nhiên cũng giống như vậy, bọn họ đều là những người kỳ tài ngút trời nên chắc chắn không dễ dàng chịu thua người khác.
Làm sao có thể cam chịu ở dưới người khác.
Một chân bước lên.
Dường như Bạch Ngọc Thiên Thê cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn.
Bậc thứ tám mươi, bậc thứ chín mươi...
Tốc độ của Ảnh Nha càng lúc càng nhanh, có lẽ bởi vì niềm tin nên khiến cho tốc độ giải quyết vấn đề nấu ăn của hắn trở nên nhanh hơn.
Hơn nữa sau khi quen với uy áp của Trù Đạo Chi Tâm thì hắn leo lên càng thoải mái hơn.
Sự cạnh tranh giữa Dạ Vân và Ảnh Nha là khốc liệt nhất.
Tốc độ của cả hai gần như đồng bộ, đồng thời leo lên, đồng thời giải quyết vấn đề, lại đồng thời đi lên.
Một đường hướng lên, căn bản không có ngừng lại nghỉ.
Bậc thang thứ một trăm là một ranh giới, vừa bước lên thì uy áp của của Trù Đạo Chi Tâm lập tức như tăng lên một cấp, áp lực trên vai mỗi một một người giống như tăng thêm một ngọn núi lớn.
Hai đầu gối bị đè đến chùng xuống.
Áp lực càng ngày càng lớn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, càng lên cao thì áp lực càng lớn, càng tiến đến gần Trù Đạo Chi Tâm thì uy áp kia càng khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
- Thần Trù truyền thừa! Ta nhất định sẽ đạt được!
Tóc của Ảnh Nha lòa xòa rủ xuống, hắn bước lên một bước thì đã lao qua hai ba nấc thang rồi đi thẳng lên.
Dạ Vân cũng nhanh chóng đuổi theo, bám rất sát sau lưng Ảnh Nha.
- Một mình ngươi học trộm tài nghệ nấu nướng của Minh Trù Nhất Mạch ta, hơn nữa bây giờ còn mưu mưu toan đạt được Thần Trù truyền thừa, ngươi có tư cách gì?
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Vân vang lên.
Trong ánh mắt hắn ta tỏa ra tia lạnh.
Ảnh Nha cười to, thân hình tiếp tục đi lên.
Trong tiếng cười kia tràn đầy ý giễu cợt và khinh bỉ khiến cho mặt của Dạ Vân đều đỏ hết cả lên!
- Ai chết trong tay ai vẫn chưa biết đâu!
Dạ Vân gào lên, một cước giẫm ở trên Bạch Ngọc Thiên Thê, đột nhiên lao lên như một mũi tên.
Bậc thứ một trăm, một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai...
Cả hai tranh nhau trèo lên như thể đang quấn lấy nhau.
Bọn họ cũng không để ý đến uy áp Trù Đạo càng ngày càng lớn, càn rỡ leo lên.
Bộ Phương vẫn không nhanh không chậm.
Những vấn đề này cũng rất đơn giản, Bộ Phương hầu như chỉ giải quyết trong vài giây.
Nhưng uy áp của Trù Đạo kia vẫn rất chân thật.
Chủ yếu là bởi vì chức năng chịu uy áp của hệ thống dường như đã được thu lại vào giờ phút này.
Bộ Phương toàn tâm toàn ý cảm nhận được uy áp của Trù Đạo, Trù Đạo Chi Tâm của bản thân rung động nên tỏa ra khí tức chống lại uy áp thuộc về Thần Trù.
Dường như áo choàng lông vũ không cần gió cũng có thể bay lên.
Phía trên đỉnh đầu, Ảnh Nha và Dạ Vân vẫn đang cạnh tranh rất gắt gao.
Bộ Phương vẫn không nhanh không chậm đi theo sau bọn họ.
Mộng Kỳ thành chủ đã có chút từ bỏ.
Thiên phú nấu nướng của nàng ta không tệ.
Nhưng cũng chỉ là không tệ, chuyện của mình thì mình tự biết.
Nàng ta cũng không có tinh thần cạnh tranh lớn, cho nên chỉ chậm rãi đi lên Bạch Ngọc Thiên Thê.
Nàng ta càng chú ý đến cạnh tranh trên đỉnh Thiên Thê hơn.
Đối với những tên yêu nghiệt kia, Mộng Kỳ không khỏi xuýt xoa một trận.
Chỉ khi ngươi thực sự ở trong hoàn cảnh cùng cạnh tranh với mấy người yêu nghiệt thì ngươi mới có thể chân chính cảm nhận được áp lực kinh khủng đến từ đám người đó.
Bọn họ sở dĩ được gọi là yêu nghiệt cũng không phải không có lý do.
Đây mới là điều khiến người ta thấy tuyệt vọng.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của Mộng Kỳ co rút một cái.
Ánh mắt của nàng ta nhìn theo Bộ Phương đang đi không nhanh không chậm sau lưng Ảnh Nha và Dạ Vân, điều này khiến nàng ta không khỏi cảm thán.
Thiên phú của Bộ Phương cũng kinh người như vậy sao?
Bước qua bậc thứ một trăm thì Mộng Kỳ đã có thể cảm nhận được áp lực to lớn trên vai.
Đây còn là bởi vì nàng ta là một vị Lân Trù.
Nhưng càng đi lên thì càng khó khăn.
Lúc này, Dạ Vân và Ảnh Nha đã bước đến bậc thứ ba trăm.
Hộc hộc hộc...
Bọn họ đều đã bắt đầu thở hổn hển.
Leo đến nơi này thì áp lực trên vai càng ngày càng lớn.
Lớn đến nỗi khiến cho bọn họ hô hấp có chút khó khăn.
Hơn nữa...
Vấn đề Trù Đạo cũng càng ngày càng xảo quyệt, một đề mục mở ra thì đều cần tốn rất nhiều thời gian để giải.
Việc phân chia thiên phú của Bạch Ngọc Thiên Thê cuối cùng cũng xuất hiện.
Mỗi một trăm bậc sẽ là một ranh giới thiên phú.
Thời điểm bước đến bậc thứ ba trăm.
Ảnh Nha và Dạ Vân lần lượt dừng lại.
Trên mặt hai người hiện lên dáng vẻ rất rối rắm, bọn họ cau mày, vắt óc suy nghĩ để giải quyết vấn đề.
So với trước đây, vấn đề của một bậc thang này đã khiến hai người tốn không ít thời gian.
Cuối cùng cũng giải xong.
Sau khi giải quyết xong vấn đề, hai người gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy tinh thần chiến đấu.
Ngay sau đó.
Họ cùng lúc quay đầu lại và nhìn xuống.
Vừa nhìn một cái đã khiến bọn họ giật mình.
Đập vào mắt bọn họ chính là một khuôn mặt không cảm xúc.
Người ở phía sau hờ hững nhìn bọn họ, mặt không đỏ, tim không đập mạnh.
Là cái người ở Tiên Trù Giới.
Ảnh Nha hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy áp lực gia tăng đột ngột, như thể một bóng đen Đại Ma Vương vô hình chung che lấp thân hình của hắn.
Oanh!
Ảnh Nha và Dạ Vân không chút do dự nào xoay người tiếp tục đi lên.
Ngực kịch liệt thở dốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận