Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2479: Năm cái que cay, Nhĩ Ha xuất thủ! (1)

- Người phục vụ Đế Tử? Không hổ là yếu như một con chó trong thế hệ trẻ tuổi Hạ Ấp Thần Triều...
Tiếng cười nhạo nhàn nhạt vang lên đầy khinh thường.
Đế Tử ngồi trên ghế trong tửu lâu lập tức sửng sốt, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nam tử đang đứng ngoài cửa tửu lâu.
Tên nhóc này... nói cái gì?
Dưới cây Ngộ Đạo, Cẩu gia hơi hơi mở mắt chó hiện ra một khe hẹp nhỏ, tinh quang bắn ra từ trong đôi mắt hắn ta.
Nghe có người nói chó yếu?
Chó đã chọc ghẹo ai rồi?
Phương Vô Kỵ nhìn Đế Tử, hắn ta không hề che giấu vẻ thất vọng trên mặt.
Hắn cho người đi điều tra tin tức, kết quả thế mà biết được Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều đi làm phục vụ tại một tửu lâu.
Đế Tử làm phục vụ?
Đây là đang chọc cười đấy hả?
Thân phận của Đế Tử cao cao tại thượng, thế mà lại đến một tửu lâu mà đến chó còn không thèm ị làm phục vụ.
Vô cùng buồn cười!
Vừa nghĩ tới đây, Phương Vô Kỵ đã cảm thấy người được gọi là Đế Tử này không có chút uy hiếp nào cả.
Thân là cường giả, đương nhiên phải có tôn nghiêm của cường giả, làm phục vụ đồng nghĩa với việc bỏ đi lòng tiến thủ nhạy bén của mình.
Một vị Đế Tử như vậy không hề đáng sợ chút nào.
Hình ảnh Đế Tử của Tiên Linh Thần Triều hiện lên trong đầu Phương Vô Kỵ.
Đế Tử đó mới thật sự là yêu nghiệt đứng đầu chân chính trong Hỗn Độn Vũ Trụ.
Ở Bán Thần Chi Cảnh, hắn không chỉ lĩnh ngộ được Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường mà còn lĩnh ngộ gần hai trăm đạo Pháp Tắc Chi Lực phổ thông, đã gần ngang với trình độ của một Trung Đẳng Thần Vương.
Cảnh giới và sức mạnh là mạnh nhất, có thể nói là yêu nghiệt bậc nhất.
Nghe nói, Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều là yêu nghiệt vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại có tiếng mà không có miếng.
Sao mà một người phục vụ lại có thể được mệnh danh là chí cường được chứ?
Buồn cười.
Phương Vô Kỵ và vô số cường giả của Tiên Linh Thần Triều bước vào trong tửu lâu.
Bọn họ tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Bọn họ nhìn quét khắp tửu lâu này, vị trí địa lý của tửu lâu cũng không tồi.
Nhưng đây không phải là lý do để Đế Tử lại hạ mình ở đây chứ nhỉ.
Nghe nói là Đế Tử bị đánh bại bởi tên đầu bếp của tửu lâu này cho nên mới nương thân nơi đây?
Thân là Đế Tử mà lại bị một đầu bếp đánh bại?
Tất nhiên chủ tu của đầu bếp là trù đạo, trù đạo có thể gia tăng sức chiến đấu lớn đến cỡ nào chứ?
Đế Tử thua đầu bếp, quả thật là vô cùng nhục nhã.
Phương Vô Kỵ ngồi trên ghế với nụ cười chế nhạo nhàn nhạt trên mặt.
Nơi xa, Minh Vương Nhĩ Ha đang ngậm que cay cũng ngừng nói khoác với đám khuê mật của Lạc Tam Nương kia, hắn ta nheo mắt mà nhìn tên Phương Vô Kỵ này.
Tên nhóc này rất đẹp trai, cũng rất có phong cách...
Vừa vào tửu lâu, dường như hắn ta đã cướp lấy không ít sự nổi bật của Minh Vương Nhĩ Ha.
Điều này có thể nhịn được không?
Minh Vương Nhĩ Ha liếc nhìn Đế Tử một cái, bên kia đang khiêu khích với Tiểu Đế, chắc chắn Tiểu Đế sẽ không nhịn được.
Đợi lát nữa đánh nhau rồi thì sẽ có kịch hay để xem.
Mấy ngày này, tửu lâu của thanh niên Bộ Phương thực sự là quá yên bình rồi, không hề thú vị chút nào cả.
Cả ngày đều nói khoác với các muội tử, Minh Vương Nhĩ Ha hắn ta cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi luôn rồi.
- Phục vụ, tới đây... ta gọi món ăn.
Phương Vô Kỵ nhếch khóe miệng mà liếc nhìn Đế Tử một cái.
Ngươi không phải phục vụ sao?
Vậy để ngươi phục vụ cho tốt.
Lúc trở về, chuyện Đế Tử của Hạ Ấp Thần Triều làm người phục vụ có thể đồn thổi cả một năm luôn đó...
Đúng lúc, có thể khiến cho mặt mũi của thế hệ trẻ tuổi ở Hạ Ấp Thần Triều... bị quét sạch hết!
Chẳng phải những thế hệ trẻ tuổi của Hạ Ấp Thần Triều ngang ngược kia đều ký thác hi vọng vào Đế Tử của họ sao?
Vậy để những người đó nhìn cho kỹ xem Đế Tử khom lưng uốn gối đầu trước mặt bọn họ như thế nào.
Phương Vô Kỵ nhếch khóe miệng, chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái một trận.
- Nào, nào mọi người đều làm đi, chúng ta trải nghiệm sự phục vụ của Đế Tử cho thật tốt…Ha ha ha!
Phương Vô Kỵ cười ha hả.
Các cường giả của Tiên Linh Thần Triều ở xung quanh cũng cười theo.
Nữ nhân xinh đẹp không chê vào đâu được kia liếc nhìn Đế Tử một cái, lông mi thật dài run lên, nàng ta che miệng cười thầm, bộ dáng khá là quyến rũ.
Lông mày Đế Tử lập tức nhếch lên.
Hử?
Tên nhóc này... ngông cuồng quá nhỉ?
Mặc dù Đế Tử ở lại tửu lâu của Bộ Phương.
Nhưng dù sao thì hắn ta cũng là Đế Tử, hắn ta đều đã nghe kể lại mọi chuyện xảy ra trong Thần Triều.
Đoàn sứ giả của Tiên Linh Thần Triều và Thái Thản Thần Triều tiến hành khiêu chiến với thế hệ trẻ tuổi của Hạ Ấp Thần Triều.
Hoàn toàn đè bẹp thế hệ trẻ tuổi ở nơi đây.
Ban đầu, Đế Tử còn không quan tâm đến chuyện đó, hiện tại xem ra... Đối phương thật sự ngông cuồng đến quá đáng mà.
Dám chạy tới khoe khoang trước mặt hắn ta rồi.
Là ai cho hắn dũng khí thế?
Hắn làm người phục vụ chỉ là vì tu thân dưỡng tính, nếu không, với tính khí nóng nảy của hắn ta thì đã làm thịt tên nhãi này ngay lập tức rồi.
Đế Tử híp mắt mà đứng tại chỗ.
Không nhúc nhích.
Phương Vô Kỵ nhướng mày.
Một giây sau, thần thức phun trào.
Thanh trường kiếm sắc bén vác trên vai lập tức tuốt ra khỏi vỏ.
Tiếng leng keng vang lên, trong nháy mắt đó, trong tửu lâu đột nhiên tràn ngập ánh kiếm.
Thanh kiếm kia của Phương Vô Kỵ đã đặt ngay trước cổ họng của Đế Tử rồi.
- Tới đi, cho ta một cơ hội đường đường chính chính đánh bại ngươi, nếu không... đánh bại Đế Tử mà không có cảm giác thành tựu gì sẽ khiến ta rất thất vọng.
Phương Vô Kỵ cười nhạo mà nói.
Đám yêu nghiệt của Tiên Linh Thần Triều đều nhao nhao cười rộ lên.
Nhìn thanh trường kiếm đang đặt phía trước cổ họng mình, Đế Tử bật cười.
Thú vị đấy, còn dám động thủ ở tửu lâu nữa?
Thực đúng là... Nghé con mới sinh không sợ cọp mà.
Đế Tử vươn tay ra búng nhẹ lên mũi kiếm của Phương Vô Kỵ một cái.
Đinh một tiếng, tiếng vang vù vù, trong nhất thời, nó rung động không ngừng.
Hả?
Ánh mắt của Phương Vô Kỵ đột nhiên ngưng trọng lại, khóe miệng hắn ta dâng lên ý lạnh lẽo.
Một khắc này, kiếm ý khủng bố bạo phát ra.
- Ngươi không trả lời, coi như ngươi đồng ý rồi đó...
Phương Vô Kỵ nói.
Một giây sau, khí tức đột nhiên bạo phát.
Đế Tử nhìn Phương Vô Kỵ tựa như nhìn một kẻ ngốc vậy.
Khí tức của Phương Vô Kỵ nổ ra.
Dường như trong phòng bếp của tửu lâu cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
Tiếng chuông leng keng truyền đến.
Bức màn được vén lên.
Sau đó, Bộ Phương đi ra từ trong tửu lâu, vẫy vẫy nước còn đọng trên tay mình.
Ánh mắt hắn nhàn nhạt mà liếc nhìn Phương Vô Kỵ một cái, người đang cầm kiếm kề vào cổ họng Đế Tử kia.
Hắn nhếch khóe miệng.
Đế Tử nhìn thấy Bộ Phương, hắn ta giơ hai tay lên mà lui lại một bước, biểu thị hắn ta chả làm gì cả.
Vù...
Trong phòng bếp.
Một tiếng ầm vang đột nhiên truyền đến, ngay sau đó, một bóng người lao ra trong nháy mắt.
Hả?
Sắc mặt của Phương Vô Kỵ ngưng trọng, không chỉ có hắn ta mà một đám người của Tiên Linh Thần Triều đều chú ý về bên này.
Bên ngoài tửu lâu đã bị một đám người bao vây từ lâu.
Những người này đều bị đám người Phương Vô Kỵ thu hút đến đây.
Có các thế gia thế tử đã thất bại, cũng có hàng ngũ Thiếu Vương Gia.
Họ nhìn cảnh tượng bên trong tửu lâu với những biểu cảm phức tạp.
Đế Tử bị áp bách đến mức không dám lên tiếng nữa rồi sao?
Chao ôi...
Hạ Ấp Thần Triều đã phải chịu sỉ nhục như vậy từ khi nào chứ?
Bùm!
Đột nhiên, một bàn tay tựa chiếc quạt hương bồ quật về phía đầu của Phương Vô Kỵ.
Tinh thần của Phương Vô Kỵ lập tức trở nên cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận