Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1545: Tiểu Bạch, lột sạch ném xa một chút (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không rảnh?
Mục Lưu Nhi im lặng nhìn Bộ Phương đang nằm co trên ghế, liên tục ngáp. Một chút cũng không nhìn ra là Bộ Phương đang bận bịu cái gì. Bộ dạng này mà giống như không rảnh à? Kiếm cớ thì cũng kiếm cái cớ gì đáng tin chút đi.
Mục Lưu Nhi im lặng đỡ trán.
Nhưng Bộ Phương cũng không có ý định qua rồi, mà Mục Lưu Nhi cũng không có thiện cảm gì với cái đám Tiên Trù đến từ tầng thứ hai kia. Đám Tiên Trù đó nói là đến nghiên cứu và thảo luận nhưng dùng con mặt treo ở tận trên đỉnh đầu ấy, hoàn toàn xem thường bọn họ.
Mà cũng chỉ có người Đồng Gia và Trương Gia mới cúi đầu khom lưng với bọn hắn. Đám người Công Thâu Ban và Hiên Viên Hạ Huệ cũng như Bộ Phương, đều không qua.
Mục Lưu Nhi là con gái của thành chủ, nàng cũng không có ý định qua, nhưng dù sao vẫn phải có chút lễ nghĩa. Mặc dù Mục Dương là thành chủ, nhưng là vị thành chủ hạng chót. Cũng rất dễ bị thủ tiêu. Bởi vì Mục Dương có rất nhiều yêu cầu, cũng chưa đạt đến tư cách làm thành chủ. Muốn trở thành thành chủ, đầu tiên phải có thực lực tương ứng, tiếp theo là trình độ trù nghệ cũng phải tương đương.
Thành chủ của tầng thứ nhất lúc trước cũng là Lân Trù rồi! Là một trong năm vị Lân Trù của Tiên Trù giới!
Mà giờ đây, Mục Dương cũng chỉ là tam phẩm Tiên Trù. Trong Tiên Trù giới, tuy ít tam phẩm Tiên Trù những vẫn có đến tầm mười mấy người. Đặc biệt là ở các tầng phía trên, số lượng tam phẩm Tiên Trù càng nhiều…
Mục Lưu Nhi cũng kéo một cái ghế, ngồi bên cạnh Bộ Phương học bộ dạng của hắn, co lại nằm trên ghế.
- Không thể không nói, nằm thế này đúng là thoải mái, gì cũng không cần nghĩ, nhàn nhạt ngắm hoa nở hoa tàn.
Mục Lưu Nhi nỉ non nói ra.
- Là vô cùng dễ chịu, tới giờ đóng cửa quán, trù nghệ cũng luyện xong, ta đều sẽ nằm như thế này một lúc, thư giãn.
Bộ Phương nói ra.
Hắn quay đầu liếc nhìn Mục Lưu Nhi một chút, có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trên người nàng.
- Không để ý đến cuộc thảo luận kia nữa à?
Bộ Phương hỏi.
- Không muốn đi thì không đi, những người kia… đúng là rất đáng ghét. Sau này tham gia trận đấu, ngươi giúp ta đánh nổ bọn họ!
Mục Lưu Nhi nhếch môi vừa cười vừa nói.
Mục Lưu Nhi cũng không tính là quá đẹp, so với Tiểu U còn phải dùng từ xấu để hình dung. Có lẽ là do di truyền của Mục Gia.
- Thi đấu trù nghệ cũng không phải là đánh nhau, đánh nổ cái gì, bạo lực thế. Có thể nhã nhặn hơn một chút được không.
Bộ Phương bĩu môi.
Mục Lưu Nhi sững sờ.
- Không phải vậy à?
- Ta giúp người đánh ngã bọn chúng…
Bộ Phương nói.
Mục Lưu Nhi.
- …
- Ta vẫn có chút chờ mong giải đấu lớn lần này.
Bộ Phương thản nhiên nói ra.
- Chờ mong? Vì cái gì?
Mục Lưu Nhi nhíu mày nhìn Bộ Phương.
- Bởi vì giải thưởng là thịt Chân Long. Một đầu bếp tiến bộ, nhất định phải có cơ hội dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp, mới mở rộng được tầm mắt, trù nghệ mới có thể càng thêm tinh xảo… Đương nhiên, ta cũng rất chờ mong có thể vào không gian Tiên Thụ.
Bộ Phương nói.
Nhưng Mục Lưu Nhi lại trầm mặc.
- Không gian Tiên Thụ… là nơi quan trọng nhất của Tiên Trù giới. Ông chủ Bộ, nếu như ngươi có thể vào đó, nhất định phải cẩn thận.
Mục Lưu Nhi nói ra.
- Nơi quan trọng nhất, vì sao còn phải cẩn thận? Chẳng lẽ còn có nguy hiểm gì à?
Bộ Phương nghi hoặc liếc nhìn Mục Lưu Nhi.
- Nguy hiểm đương nhiên là có, ngươi biết vì sao mà thành chủ tầng thứ nhất lại chết không? Chính là chết bên trong không gian Tiên Thụ…
Mục Lưu Nhi có chút ngột ngạt nói ra.
Đương nhiên điều này là bí mật, rất nhiều người cũng không biết.
Bộ Phương hơi kinh ngạc, thành chủ Tiên Thành, Lân Trù tồn tại, lại chết trong không gian Tiên Thụ?
Không khí lập tức trầm lắng xuống, hai người đều không nói gì. Mục Lưu Nhi đừng lên, tạm biệt Bộ Phương rồi rời khỏi quán. Rất nhanh, thân hình nàng đã biến mất trên phố.

Sau khi Mục Lưu Nhi rời đi, bóng đêm dần buông xuống. Bầu trời đêm của Tiên Trù giới không phải quá đẹp, không có trăng cũng không có sao. Là một màu đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.
Nhưng ban đêm ở Tiên Thành, lại bị chút tịch mịch này khiến cho càng xinh đẹp. Ánh đèn lập lờ, tinh quang dị sắc.
Vị trí của quán ăn Tiên Trù có vẻ hơi vắng vẻ, ở nơi này thì ánh sáng đã có phần mỏng manh.
Phía xa, có nhóm người chậm rãi đi tới. Đám người này đều mặc đồ làm bếp sạch sẽ, thân hình bao phủ bởi màn đêm, có vẻ hơi mơ hồ không rõ ràng. Trên người đám kia có khí tức đáng sợ toát ra.
- Đây chính là quán ăn mà ngươi bảo sao? Đúng là nhỏ đến đáng thương.
Một giọng nói có vẻ lười biếng vang lên, bóng người chậm rãi đi tới. Đây là một nam tư tóc màu xanh lá dài, cằm nhọn, mặc đồ làm bếp sạch sẽ, vẻ mặt kiêu căng.
- Các hạ Tiêu Bất Quần à, đây chính là vị mà thành chủ xem trọng, cho rằng chỉ có hắn mới có cơ hội nắm chắc phần thắng bước vào một trăm vị trí đầu của giải đấu lớn ở tầng thứ nhất của chúng ta.
Một giọng nói nịnh nọt vang lên. Sau đó, nam tử tóc xanh chậm rãi bước, đi về phía quán ăn Tiên Trù. Trong tay hắn có một thanh đao, hiện ra màu xám, không ngừng xoay tròn.
- Nếu đến để nghiên cứu thảo luận thì đương nhiên phải tìm người mạnh nhất, nghiên cứu thảo luận với đám rác rưởi các ngươi làm gì.
Tiêu Bất Quần toét miệng, vuốt vuốt tiểu đao trong tay, tiểu đao xoay tròn như mang theo cuồng phong gào thét.
Đồng Thủy có chút uất ức nhìn Tiêu Bất Quần. Tên tiểu tử trước mắt này kiêu căng ngạo mạn, là một trong đám đệ tử ở tầng thứ hai xuống đây để nghiên cứu thảo luận. Không thể không nói, trù nghệ của hắn rất mạnh… nghe nói đã đạt tới nhị phẩm Tiên Trù. Còn cường hãn hơn so với Công Thâu Ban.
Nhưng hắn thực sự quá kiêu căng, hoàn toàn không để cho người ở tầng thứ nhất vào mắt. Hoặc có thể nói, đám người bọn hắn ai cũng kiêu căng như thế. Những người khác thậm chí còn ngạo mạn hơn Tiêu Bất Quần.
Nhưng… thực sự bọn chúng có khả năng để kiêu căng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận