Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1406: Cái quán nhỏ này muốn làm gì? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mí mắt Minh Vương Nhĩ Ha khẽ nhấc, từ chối tiếp thu lời Bộ Phương nói.
Hắn ta bận việc cả ngày, vậy mà ngay cả một miếng lẩu cũng không có để ăn...
Quả thực là giận đến mức lỗ mũi cũng muốn nổ tung!
Bộ Phương vừa thu dọn đồ làm bếp vừa thản nhiên liếc mắt nhìn Minh Vương Nhĩ Ha một cái. Khóe miệng hắn cong lên, nói:
- Nhanh đi dọn dẹp đi, tới khách điếm sẽ đãi ăn lẩu.
Minh Vương Nhĩ Ha sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt lập tức sáng lên.
- Thiếu niên Bộ Phương, đây chính là ngươi nói đó, nếu như ngươi dám lừa gạt bổn vương... ngươi thật sự sẽ mất đi Minh Vương đại nhân đáng yêu của ngươi!
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm que cay trong miệng nói. Nói xong, hắn ta bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc.
Bàn, ghế dựa từ từ được hắn ta thu vào trong không gian linh khí. Một số thực khách nhớ mãi không quên nồi lẩu cay nóng, lập tức hỏi Bộ Phương:
- Bộ lão bản, không biết ngày mai khi nào mới bắt đầu bán vậy?
Bộ Phương thu nồi Huyền Vũ, vẻ mặt hờ hững liếc mắt nhìn người hỏi một cái, nghiêm túc nói:
- Xét thấy mấy ngày gần đây bán lẩu khá đắt cho nên chủ đề chính thu xếp cho ngày mai vẫn như cũ là món lẩu. Còn về thời gian mở cửa...
Bộ Phương nói đến đây, tạm thời dừng một chút, đôi mắt ngước lên, nhìn thoáng qua Tiên Trù Các ở phía xa, cuối cùng nói:
- Khi nào Tiên Trù Các mở cửa, lúc ấy tửu lâu của ta sẽ mở cửa buôn bán...
Nếu như muốn làm một việc, vậy thì phải làm việc cho tới nơi tới chốn.
Vẻ mặt các thực khách mê man, điều này có nghĩa là gì?
Có phải tên Bộ Phương này đang muốn cạnh tranh với Tiên Trù Các hay không?
Các thực khách lập tức lắc đầu, có chút tiếc hận liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, cuối cùng cũng rời đi.
Dám cạnh tranh với Tiên Trù Các, xem ra cái quán nhỏ này không bao lâu sẽ phải biến mất.
Thực ra Mục Lưu Nhi ở đằng xa cũng rất quan tâm đến vấn đề này, nghe được câu trả lời của Bộ Phương, cả người nàng ta đều sững sờ.
Người phàm này... thực sự muốn mạnh mẽ cạnh tranh với Tiên Trù Các à?
Nhưng đối mặt với loại quái vật khổng lồ như Tiên Trù Các, quán nhỏ này... quả thực là không đủ nhìn!
Nàng hơi thất vọng về Bộ Phương, chẳng lẽ hắn còn cho rằng Tiên Trù Giới là hạ giới sao?
Khuyết điểm của người phàm này chính là... không biết kính sợ thế giới.
Không sớm thì muộn cũng sẽ ăn thiệt thòi.
Đáng tiếc món lẩu này... sáng kiến hoàn mỹ như vậy.
Bộ Phương đương nhiên không biết cuộc nói chuyện của hắn vậy mà lại làm cho Mục Lưu Nhi sinh ra tâm lý thất vọng về hắn.
Tất nhiên, Bộ Phương vốn không hề để ý đến tâm tư của Mục Lưu Nhi.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hắn dẫn theo Minh Vương Nhĩ Ha, hai người đi tới ngã tư đường ở Tiên Trù Giới, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Giờ phút này, màn đêm của Tiên Trù Giới cũng đang chậm rãi buông xuống.
Bầu trời đêm của Tiên Trù Giới vô cùng tối tăm, không có ngôi sao, không có ánh sáng, thậm chí cả mặt trăng vốn rất thường thấy trong Tiềm Long đại lục cũng biến mất không thấy.
Chỉ có một màu tối đen không nhìn thấy được năm ngón tay.
Tất nhiên, trong Tiên Trù Thành vẫn là đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn loé sáng, trên đường phố người qua lại tấp nập, giống như Bất Dạ Thành.
Trên lầu gác của khách điếm.
Cửa sổ mở ra, có hơi nóng hừng hực bốc lên từ cửa sổ, cuồn cuộn phiêu tán theo gió.
- Ngươi cái con chó ghẻ này, đừng hòng đoạt lấy con Tôm Huyết Long mà bổn vương vừa mới nấu chín!
- Này! Tiểu U nha đầu, sao ngươi có thể làm như vậy được? Đây là thịt Ma Oa mà bổn vương vất vả lắm mới nấu chín được đó!
- Con rồng hói đầu kia, ngươi là heo sao! Sao ngay cả nước tương cũng ăn vậy?
Trong phòng truyền ra tiếng hét lớn đầy phấn khích của Minh Vương Nhĩ Ha.
Đoàn người đang khí thế ngút trời ăn lẩu.
Bộ Phương đã xử lý xong nguyên liệu nấu ăn bày lên bàn, cách chế biến nguyên liệu nấu ăn cũng không có gì thay đổi, đều là các loại băng vụn xây đắp tinh xảo bày trí trên bàn, chỉ cần vừa nhìn đã thấy đẹp không sao tả xiết.
Nước dùng của nồi lẩu là thứ mà Bộ Phương hài lòng nhất.
Ăn lẩu ăn cái gì, một là nước dùng, hai là nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Khi nguyên liệu nấu ăn tươi mới gặp nước dùng ngon sẽ hoàn toàn hòa quyện về chất, mỹ vị bắn ra từ đó chắc chắn sẽ khiến cho người ta say mê!
Mà vào đêm này.
Tin tức một quán nhỏ kỳ lạ mở ở đối diện Tiên Trù Các nhanh chóng được lan truyền rộng rãi trong thành.
Tất nhiên, tốc độ lan truyền của tin tức này cũng không nhanh.
Bởi vì vì trí mà Bộ Phương mở quán tương đối hẻo lánh, hơn nữa thực khách cũng không nhiều, cho nên tốc độ truyền bá không được nhanh cho lắm.
Tuy nhiên, tất cả những ai đã từng nếm thử món lẩu đều nhớ mãi không quên, khó mà quên được hương vị độc đáo kia.
Ngày hôm sau, Bộ Phương lôi kéo Minh Vương Nhĩ Ha rời khỏi khách điếm.
Bây giờ có tiên tinh, khách điếm chỉ còn là nơi ở tạm thời của bọn họ.
Lần này, ngay cả Tiểu U mặt lạnh cũng đuổi kịp.
Ba người một lần nữa đi đến phía trước Tiên Trù Các, bắt đầu mở quán, lấy cái bàn gỗ nhỏ từ bên trong bày ra, đặt ở trên ngã tư đường.
Tấm bảng gỗ có ba chữ lớn “Sắp Mở Bán” cũng được Bộ Phương lấy ra đặt ở bên ngoài.
Ngay khi họ vừa xuất hiện, thực khách xung quanh đã đổ xô lại đây vây thành một vòng tròn.
Một phần là do món lẩu cũng có khách hàng trung thành.
Trong đám đông, người hăng hái nhất chính là bốn huynh đệ tráng hán Mạc Chúc kia, bọn họ cứ nhìn chằm chằm Bộ Phương, hai mắt gần như đỏ bừng!
- Bộ lão bản! Cho ta một nồi lẩu trước!
Tiên Trù Các.
Từng người ở Tiên Trù Các đều đang dùng vẻ mặt quái dị nhìn đoàn người vây chặt đến nỗi một con kiến cũng không chui lọt ở phía đối diện, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ quái dị.
Sáng sớm Đồng Nguyệt đã đi đến cổng của Tiên Trù Các, nhìn thấy tình hình sôi động bên quán nhỏ của Bộ Phương, lập tức hừ lạnh một tiếng.
Mục Lưu Nhi cũng đến đây, thấy Bộ Phương thực sự định mở quán ở đối diện Tiên Trù Các, cũng khẽ lắc đầu thất vọng.
Theo dòng người càng lúc càng nhiều, ngày càng có nhiều người đến Tiên Trù Các khảo hạch, tất cả đều chú ý đến quán nhỏ của Bộ Phương.
Những người đã nếm qua lẩu, mới đầu còn hơi lung lay, những người mới hơi sững sờ một lúc, sau đó tất cả đều gia nhập vào trong hàng ngũ xếp hàng.
Đội ngũ hẹp dài này trực tiếp xếp từ con phố đối diện thẳng đến trước cửa Tiên Trù Các.
Đắt đến cỡ này làm cho vô số người đi qua đều giật mình ngạc nhiên.
Mà những người ngạc nhiên kia rất nhanh cũng gia nhập vào trong đại quân xếp hàng…
Cả đám cường giả của Tiên Trù Các ai nấy mang vẻ mặt giận dữ tiêu sái đi ra ngoài, dùng mắt thường cũng có thể thấy được biểu tình tức giận trên mặt bọn họ.
- Một cái quán nhỏ vậy mà dám chạy đến đối diện Tiên Trù Các, mở quán ở đối diện còn chưa tính, đội ngũ xếp hàng còn xếp thẳng đến trong Tiên Trù Các. Trong mắt các ngươi còn có Tiên Trù Các hay không vậy? Đây là muốn làm cái gì? Loại quán nhỏ này không thể tồn tại được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận