Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1005: Minh Vương lại bị sét đánh (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ầm ầm!
Dấu đỏ in trên Chiến Thần côn giống như vừa rút ra từ trong nham thạch nóng cháy. Ở giữa còn có những tia lửa đang bắn tung tóe, những đường vân trên đó không ngừng gợn sóng.
Tiểu Bạch nắm lấy Chiến Thần côn, đôi cánh kim loại phía sau vỗ nhanh, mỗi lần vỗ cánh đều giống như cương đao sắc bén hướng về phía Lăng lão mà chém xuống. Kình khí sắc bén đáng sợ, xung quanh đều bị xé rách vỡ nát!
Lăng lão nắm lấy Trường Kích trong tay cảm thấy đau đớn, run lên nhè nhẹ. Mỗi lần đánh tới đều khiến hắn phải lui lại.
- Thứ con rối này sao càng chiến lại càng mạnh! Giống như không biết mệt mỏi!
Lòng Lăng lão run lên, cảm thấy mọi việc nghiêm trọng. Lúc trước con rối kia vốn không phải là đối thủ của hắn, nhưng bây giờ lại có thể chèn ép hắn. Rốt cuộc là thế lực nào đã chế tạo ra con rối quỷ dị như vậy?
Oanh!
Tiểu Bạch đan tay nắm lấy Chiến Thần côn, quét ngang qua. Hung tợn nện trên thân Lăng lão, lùi lại mấy bước.
Thang hồn trên đầu Lăng lão chập chờn, ánh sáng từ ngôi sao chiếu rọi rủ xuống.
Một người, một con rối chiến đấu đến mức trời đất choáng váng!
Bỗng nhiên có một luồng sáng từ nơi xa bay tới.
Tiếng leng keng vang vọng, luồng sáng đang lao vùn vụt vào trong, trong mỗi vệt sáng đều có Đại Khảm Đao hiện lên. Đại Khảm Đao dữ tợn, nhìn thấy mà giật mình, chuôi thon dài, nắm trong tay dòng năng lượng đang chuyển động.
Khí tức khủng bố từ thân thể ba vị hộ pháp Kim Giáp tản ra.
- Lão lăng, ta đến giúp ngươi!
Một vị hộ pháp Kim Giáp quát lớn. Sau đó ba người hợp thành một trận, huy động trường đao, trường đao nhất thời lóe lên, giống nhu có hào quang bắn ra.
Khí tức ba người tăng lên, tạo ra một ảo ảnh Kim Giáp to lớn.
Khí tức của ảo ảnh kia không kém gì đại năng chi cảnh!
Ảo ảnh kia huy động trường đao, quét ngang qua, xung quanh ầm ầm rung động!
Mắt Lăng lão bắn ra Thần Mang, hộ pháp Kim Giáp đến tương trợ quá kịp thời!
Ba vị hộ pháp Kim Giáp này chính là ba người trong mười ba hộ pháp tối cao. Tu vi của mỗi người đều chỉ cách đại năng một khoảng ngắn nữa thôi. Ba người này mà hợp thành trận thế, tạo thành ảo ảnh có thể trảm được đại năng!
Trường Kích trùng thiên, ánh sáng đầy trời. Lăng lão thét lớn đứng lên, tóc tung bay.
Một bước đạp xuống, mặt đất đóng băng. Nắm lấy Trường Kích bay lên.
Giữa không trung một thân ảnh hiện lên ngạo nghễ đối diện Tiểu Bạch mà nện xuống.
Trường đao, Đại Kích.
Thời khắc này không trung giống như cũng không chịu nổi gánh nặng.
Tròng mắt Tiểu Bạch xám lấp lóe, sau một giây thân thể có đường vân sáng lên, khí tức liên tục tăng lên.
- Thí Thần Tiểu Bạch… Giết!
Tiểu Bạch phát ra âm thanh, sau đó phóng da tôm lên tận trời, phát ra tiếng kêu. Thân hình Tiểu Bạc ở trên cao, rơi vào trên lưng tôm vàng.
Tay cầm Chiến Thần côn, chân đạp vào lưng tôm.
Giờ phút này, Tiểu Bạch hăng hái. Chiến Thần côn chỉ lên phía xa trên bầu trời, đánh xuống hai đạo công kích.
Hai tay nắm côn, một giây sau Côn Ảnh nổi lên.
Xoạt xoạt xoạt xoạt.
Chiến Thần côn trong tay giống như dung nham phun trào. Phát ra hơi nóng bừng bừng. Từng ảo ảnh chồng lên nhau che kín bầu trời.
Ảo ảnh đánh xuống!
Tiểu Bạch ngạo nghễ đứng phía trên tôm, bá đạo đánh trả!
Oanh!
Va chạm khủng bố xảy ra, năng lượng gợn sóng tản ra khắp nơi. Mọi thứ đều rung động bị năng lượng làm cho băng liệt…
Mặt đất lõm xuống dưới, ầm vang chấn động.
Lăng lão thở phì phò, trên người mồ hôi chảy xuống như tắm. Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm bên trong phế tích hố sâu vừa nãy.
Tay nắm Trường Kích run rẩy, hồn thang trên đỉnh đầu tán đi, cả người cảm thấy trống rỗng.
Hắn cảm thấy uất ức. Chỉ là một con rối thôi, vậy mà có thể đánh được mình.
Ba vị hộ pháp Kim Giáp cũng tách ra, bay lơ lửng bên cạnh Lăng lão. Ánh mắt ngưng động nhìn đống đổ nát dưới đáy.
- Lão lăng, chúng ta…
Hộ pháp Kim Giáp đang chuẩn bị mở miệng.
Bỗng nhiên đôi mắt Lăng lão co rụt lại, phát ra một tiếng quát lớn.
- Cẩn thận!
Giữa làn bụi, khí lãng cuốn lên, một cây côn in dấu đỏ kim loại quét ngang qua, hung hăng nện trên đầu hộ pháp. Trong nháy mắt hộ pháp bị đánh như một tàn pháo nổ rồi lao xuống đất.
Lăng lão run rẩy.
Tròng mắt màu xám hiện lên và bàn tay to như cái quạt phóng đại trong mắt, nắm lấy đầu.
Lăng lão cảm thấy đầu mình giống như bị bàn tay này bóp nát.
Oanh!
Bỗng nhiên rơi vào hố sâu.
Lưng Lăng lão chạm đất, đầu bị đập xuống phát ra tiếng rên, mặt đất hơi lõm xuống dưới.
Nhưng mà bàn tay to kia vẫn không buông tha cho hắn, vẫn đè hắn xuống đất.
Đá vụn trên mặt đất không ngừng vỡ nát. Lăng lão hung hăng vùng ra.
Người trên không trung không nhịn được mà ho ra máu.
Phần phật!
Một tiếng gió xé vang vọng. Sau một giây, có một cây côn nung đỏ phá không khí lao đến đè vào bụng hắn, nện bụng hắn ở trên tường.
Toàn bộ bức tường rung động, không ngừng sụp xuống.
Trường Kích của Lăng lão đã sớm không còn biết ở nơi nào rồi, đống đổ nát bụi mù, trước ngực bị trường côn đè lên.
Phốc phốc.
Cổ họng Lăng lão ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Khí tức trên người đã uể oải. Cảm giác cận kề cái chết bao trùm lấy cơ thể.
Bành!
Phế tích nổ tung, trường côn co rút lại, thân hình con rối dữ tợn kia lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Kiềm chế khí tức xông thẳng vào mặt, làm cho da thịt toàn thân Lăng lão đều thít chặt.
Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Bạch.
Tiểu bạch mở mắt liếc nhìn Lăng lão một chút.
Sau một giây Chiến Thần côn bỗng dưng dùng lực trực tiếp xuyên thủng vào thân thể Lăng lão. Cố định hắn ở trên tường. Một tay Tiểu Bạch nắm lấy Chiến Thần côn, một tay nắm lấy Trường Kích của Lăng lão.
Lăng lão trừng lớn, khóe miệng chảy máu.
Bỗng nhiên, ánh mắt co rụt lại.
Như là nhìn thấy một màn làm cho hắn rùng mình.
Dạ dày con rối xoay tròn hiện ra một cái động đen. Trường Kích của mình bị nhét vào trong bụng con rối, giống như đang bị nuốt chửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận