Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1387: Tiên Trù, Lân Trù, Thần Trù (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Bảy cái que cay! Cứ quyết định như vậy nha!
Đôi mắt của Minh Vương Nhĩ Ha lập tức tỏa sáng nhìn chằm chằm Bộ Phương, chờ tới khi Bộ Phương gật nhẹ đầu. Ngay lập tức hắn ta hưng phấn reo hò, thân hình Minh Vương Nhĩ Ha cũng đột ngột bùng nổ bắn vọt ra bên ngoài.
Hắc Long Vương ghé vào trên boong thuyền, thân hình Minh Vương Nhĩ Ha như tên bắn lao vút ra như gió lốc, khiến ông ta cảm thấy đầu trọc của mình cũng chợt lạnh lẽo lên.
Cái quỷ gì vậy?
Hắc Long Vương kinh ngạc nhìn qua.
Que cay là thứ gì? Thế mà có thể khiến tên kia sung sướng như vậy.
Bàn chân Minh Vương Nhĩ Ha giẫm lên mặt hồ, thân hình lập tức nhẹ nhàng bay qua chỗ những cường giả ngân giáp kia.
Thống lĩnh ngân giáp cầm đầu chợt dừng lại, một cỗ sát khí bắn vọt ra.
- Giết cho ta!
Thống lĩnh ngân giáp thét dài một tiếng, khí tức trên thân của hắn ta không ngừng tăng vọt, rất nhanh giống như lửa bốc cháy cực mạnh.
Trường thương nắm chặt, bỗng nhiên quét ngang, cuốn lên muôn vàn bọt nước, trực tiếp chỉ vào người Minh Vương Nhĩ Ha.
Chỉ là việc này đối với Minh Vương Nhĩ Ha mà nói, bọn gia hỏa này cũng chỉ là công cụ để hắn ta kiếm que cay mà thôi.
Dựa theo lời Bộ Phương nói, đánh nổ bọn chúng là có thể được rồi!
Minh khí màu đen nhánh phun trào lên, quấn chặt cánh tay, ngay sau đó, Minh Vương Nhĩ Ha hóa thành một bóng đen.
- Minh Vương lột quần áo chỉ! Một chỉ mắc vào áo!
Tiếng nói Minh Vương vừa nghiêm túc vừa nặng nề vang vọng.
Những cường giả ngân giáp kia đều mang theo vẻ mờ mịt.
Lột quần áo chỉ? Đó là cái đồ chơi gì vậy?
Một đường ánh sáng màu đen hiện lên, những cường giả ngân giáp nhanh chóng hiểu rõ cái gì là lột quần áo chỉ?
Đây quả thực là một thủ đoạn vô cùng lưu manh!
Một trận nổ vang lên!
Những ngân giáp màu bạc trên người những cường giả đều sụp đổ, mỗi người đều lộ ra thân thể trần trụi của mình.
Một đợt gió lạnh ập tới, cường giả ngân giáp đều vội kẹp chặt hai chân mình, vẻ mặt sợ hãi!
- Con mẹ nó! Cái này đúng là lưu manh quá mà!
Hắc Long Vương lập tức kinh ngạc, cảm thấy kinh động giật nảy mình!
Thì ra đánh nhau còn có thể dùng loại cách thức này…
Chờ đã, Hắc Long Vương dường như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa.
- Khuê nữ... Che mắt nhanh lên, hình tượng này không thích hợp cho thiếu nhi nhìn.
Tiểu Hoa nghe xong, theo bản năng giơ tay lên bưng kín mắt mình, chỉ là nghĩ ngợi một lúc, ngón tay hơi mở nhẹ ra, tiếp tục hăng hái nhìn.
Thân hình Minh Vương dường như đang nhẹ nhàng nhảy múa trong bụi hoa, mỗi lần điểm chỉ ra, đều sẽ khiến cho áo giáp của những cường giả ngân giáp kia nổ tung!
Cường giả ngân giáp cầm đầu thấy vậy thì sắc mặt lập tức biến thành màu đen.
Thủ hạ của hắn, thế mà bị loại thủ đoạn này đánh lui. Trường thương của hắn vội vã đâm ra trên đó dường như quấn quanh bóng dáng của rồng.
Đối mặt với vị cường giả cấp bậc chúa tể như này, Minh Vương Nhĩ Ha cũng lập tức nghiêm túc lại, chỉ là vẫn dùng một chỉ như cũ.
Một chỉ này, để tỏ lòng tôn trọng sự tồn tại của cấp bậc chúa tể cho nên sắc mặt Minh Vương Nhĩ Ha cũng vô cùng nghiêm túc.
Bùm!
Ngón tay và trường thương đụng vào nhau, bộ ngân giáp đang thít chặt trên người vị chúa tể, nhưng trong ánh mắt của hắn lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà liên tục uốn lượn.
Uốn lượn tới cực hạn... Đã hoàn toàn đứt đoạn.
Nổ vang “ầm” một tiếng .
Thanh trường thương lập tức vỡ vụn ra, mà bộ áo giáp màu bạc trên người của hắn ta cũng nổ vụn ra.
Trái lại thân hình của hắn bay ngược ra, lảo đảo trên không trung vài cái, sau đó mạnh mẽ rơi vào trong nước.
Minh Vương Nhĩ Ha cũng vặn vẹo trên người một chút, vuốt vuốt ngón tay của mình, vẻ mặt cũng run rẩy.
Không hổ danh là cường giả chúa tể, một thương kia thế mà khiến ngón tay của mình hơi đau nhức.
Hô hô…
Trong hồ nước, vị cường giả với thân hình trần trụi kia bò lên trên bờ, sắc mặt cũng biến thành màu đen.
Hắn ta nhìn chằm chằm Minh Vương Nhĩ Ha một lúc, không nghĩ tới trong nhóm người này lại tồn tại một người cường hãn tới vậy.
Với tu vi này... Chẳng lẽ đã bước vào Chân Thần Cảnh sao?
Xem ra là như vậy…
Nếu thật sự là như thế, vậy chắc chắn phải nhắc nhở Đồng Trình đại nhân một chút.
Một đám người phàm nhân thế mà cũng có tồn tại một Chân Thần Cảnh…
Đúng là khó mà tưởng tượng ra nổi.
Vị cường giả thống lĩnh kia cũng không ham chiến, bởi vì Minh Vương Nhĩ Ha chính là sự tồn tại chân thật của Chân Thần Cảnh, vậy đám người bọn hắn muốn bắt được những phàm nhân này, không khác gì người si nói mộng, còn không bằng trở về bẩm báo với Đồng Trình đại nhân.
Cho nên không nói hai lời.
Vị cường giả thống lĩnh kia đã quay người, vung cánh tay lên, cởi truồng mà chạy về phía đằng xa.
Những trường giả khác cũng vội vàng đồng ý, đều xoay người, những cái mông trắng nõn tới lui, dự định chạy vội.
Cái này là muốn chạy trốn sao?
Chơi chả vui chút nào…
Tiên Trù Giới cũng không có đặc biệt như trong tưởng tượng nhỉ.
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn đám người đang chạy trối chết kia, lập tức u buồn gẩy gẩy túm tóc của mình.
Ầm ầm!
Bất chợt, động tác gẩy tóc của Minh Vương Nhĩ Ha lập tức ngừng lại.
Hắn ta có vài không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía trước.
Ở nơi đó, trong hư không chậm rãi tụ lại rồi hiện lên một trận khí sáng, cuối cùng hóa thành một cái tay chó cực lớn.
Uy lực của con chó kia thật đáng sợ, dường như khiến hư không cũng rung động lên.
Bên dưới, những cường giả đang cởi truồng cũng lập tức hoảng sợ đầy mũi.
Vị thống lĩnh cấp bậc Chủ Tể thít chặt đôi mắt, toàn thân cũng cứng đờ tại chỗ.
Ầm!
Móng vuốt chó không hề dừng lại, sau đó bất chợt vỗ xuống.
Trong ánh mắt tràn ngập khí lạnh, mọi người hít vội một hơi…
Những cường giả kia cũng bị đập vỡ thành từng mảnh…
Nhiều cường giả như vậy, thế mà trong khoảnh khắc này, toàn bộ đều chết hết.
Bọn người Bộ Phương ngơ ngác nhìn về phía đám người đang biến mất, sau đó chật vật vặn vẹo cái cổ, nhìn về phía Cẩu gia đang ghé trên thuyền U Minh, chậm rãi thu hồi tay chó kia lại.
Cẩu gia liếm liếm tay chó của mình, mắt chó khẽ chớp một cái, tiếng nói đầy cảm giác truyền cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận