Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1613: Tiểu tử Bộ Phương, U nha đầu cần ngươi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một vụ nổ kinh hoàng đã phát ra.
Toàn bộ lôi đài lại phải hứng chịu một vụ nổ khủng bố nữa, cát đá bay tứ tung trên trển.
Tất cả mọi người đều im lặng và nhìn lôi đài bị bao phủ bởi đao khí nồng nặc, họ cảm thấy áp lực.
Có người thở ra một hơi dài tràn đầy tiếc nuối.
Có người đầy bi thương ôm lấy đầu của mình, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
- Nữ thần Mộng Kỳ...
- Chết tiệt... Loại công kích kinh khủng này làm sao có thể sống sót!
- Nữ thần Mộng Kỳ của ta sẽ không chết!
...
Các khán giả cũng không tin mà ríu rít nói không ngừng, bọn họ không tin Mộng Kỳ thành chủ sẽ chết.
Trên bầu trời như có sao băng rơi, Địch Thái Giới Chủ lập tức ầm ầm lao xuống mang đến uy áp kinh khủng.
Hắn ta bay lơ lửng phía trên Phong thành chủ.
Cơn gió kinh hoàng thổi tung quần áo trên người Phong thành chủ.
Ông ta nắm thái đao màu xanh thẳm, sắc mặt lạnh lùng.
Địch Thái Giới Chủ nheo mắt, sợi tóc vàng trên đầu hắn ta bay phấp phới, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
- Phong Quan Trường, ngươi thật là to gan, thân là thành chủ của Tiên Thành mà lại dám động thủ với thành chủ!
Giọng nói lạnh như băng của Địch Thái Giới Chủ vang khắp toàn trường khiến cho tất cả mọi người câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Giới Chủ.
Mọi người vẫn luôn rất kính sợ thanh danh của Giới Chủ, hôm nay gặp được Giới Chủ trong truyền thuyết, nhưng lại là trong tình huống này.
Tình huống lúc này thật sự không thích hợp nên mọi người đều không dám lên tiếng.
- Tại hạ chỉ muốn bức con chó kia ra mà thôi... Mộng Kỳ sẽ không chết, cùng lắm là trọng thương, đến lúc đó tất cả Tiên Tài cần bồi thường thì cứ đến tìm ta là được.
Phong thành chủ thản nhiên nói.
Một chiêu của ông ta có chừng mực, tràn đầy đao khí xuyên thấu.
Lấy lực phòng ngự của Tiên Bào Thanh Điểm mà nói thì không đến nỗi phải chết, tuy nhiên trọng thương là không thể tránh khỏi.
Hơn nữa, lực xuyên thấu kia sẽ khiến tên đầu bếp kiến hôi hoàn toàn bị tiêu diệt.
Bằng cách này... Phong thành chủ không tin con chó kia sẽ không xuất hiện.
Cảm nhận được sự lạnh lùng trong con ngươi của Phong thành chủ, Địch Thái Giới Chủ hít một hơi thật sâu:
- Thật vô lý! Sao ngươi dám đối xử với Tiểu Mộng Mộng và Tiểu Bộ Bộ của ta như vậy!
Ngay sau đó, trên người Địch Thái Giới Chủ lập tức bộc phát một luồng khí tức và uy áp đáng sợ.
Khoảnh khắc Phong thành chủ cảm nhận được hơi thở và uy áp này, sắc mặt của ông ta thay đổi ngay lập tức, không dám thả lỏng một chút nào.
Ông ta không dám khinh thường thực lực của Giới Chủ.
Bỗng nhiên.
Một cơn gió thoảng qua.
Địch Thái Giới Chủ và Phong thành chủ đều sửng sốt.
Sắc mặt của bọn họ thay đổi và nhìn về phía đống đổ nát kia.
Oanh!
Sóng khí trào ra, thổi bay bụi mù và lộ ra hình ảnh bên trong.
Màu xanh và màu đỏ rực chói lóa bao phủ một nửa lôi đài.
Một Chu Tước và một Thanh Điểu bay lơ lửng trên bầu trời, chúng buông ánh sáng bao phủ hai người bên dưới.
Một người mặc áo choàng màu đỏ, gió thổi khiến áo choàng bay lất phất.
Một người khác thì xinh đẹp như tiên, ánh sáng màu xanh bao quanh cơ thể, Tiên Bào màu trắng bay bồng bềnh.
Hai người đó chính là Bộ Phương và Mộng Kỳ thành chủ.
Giờ phút này, bàn tay của Bộ Phương khoác trên vai Mộng Kỳ thành chủ, động tác này như dừng lại tại thời khắc ấy.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Kỳ thành chủ hiện lên sự ngạc nhiên, không tưởng tượng nổi và một chút... e thẹn.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Nhìn hai người trên lôi đài, vẻ mặt mọi người cứng lại.
Con ngươi của Phong thành chủ co rút, trong lòng ông ta cảm thấy không thể tin được!
- Không thể nào! Phán đoán của ta không thể nào sai được! Mộng Kỳ và tên tiểu tử kia sao có thể không bị thương gì cơ chứ!
Phong thành chủ hít một hơi thật sâu, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Địch Thái Giới Chủ chớp mắt một cái, sau đó hắn ta che miệng lại như thể đã nhìn thấy quỷ.
- Trời ạ! Tiểu Mộng Mộng và Tiểu Bộ Bộ... Các ngươi dám lén bản Giới Chủ... Làm loại chuyện này!
Giọng nói của Giới Chủ khiến những người xung quanh tỉnh táo lại.
Ngay lập tức, các âm thanh hít hà thay nhau vang lên không dứt.
- A a a! Đại Ma Vương, mau buông tay của ngươi ra!
- Không được đụng vào nữ thần của ta! Ta muốn liều mạng với Đại Ma Vương!
- Nữ thần Mộng Kỳ tát hắn ra đi!
...
Các khán giả giương nanh múa vuốt, tất cả đều lộ ra vẻ khóc than.
Tất nhiên, điều khiến họ khó chịu hơn cả là trên mặt của Mộng Kỳ thành chủ hiện lên sắc đỏ thẫm.
Điều này khiến họ cảm thấy Đại Ma Vương độc ác như thế nào!
Trước đó, bọn họ còn đồng cảm với Đại Ma Vương đấy!
- Trên người ngươi cũng có Cực Phẩm Tiên Cụ à?
Cực Phẩm Tiên Cụ, điều này cũng giải thích tại sao trước đó không những Bộ Phương có thể ngăn cản một cái tát của ông ta, mà hắn còn có thể phản kích lại nữa.
Chỉ là Phong thành chủ không ngờ rằng trên người một tên Nhất phẩm Tiên Trù lại có Cực Phẩm Tiên Cụ.
Đằng xa.
Nghe được lời nói của Phong thành chủ thì tất cả mọi người đều ngẩn ra và hít sâu một hơi.
Cực Phẩm Tiên Cụ?
Áo khoác đầu bếp trên người Đại Ma Vương lại là Cực Phẩm Tiên Cụ hả?
Cũng giống như Tiên Bào trên người nữ thần Mộng Kỳ, đều là Cực Phẩm Tiên Cụ sao?
Chết tiệt!
Đại Ma Vương này lại dám mặc trang phục tình nhân với nữ thần của bọn họ? Tên này nên lôi ra ngâm lồng heo!
Trong lòng các khán giả lập tức dấy lên một cơn phẫn nộ.
Dĩ nhiên, một vài Tiên Trù cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Thì ra là như vậy, khó trách lần nào Bộ Phương cũng có thể ngăn cơn sóng dữ.
Thì ra là có sự giúp đỡ của Cực Phẩm Tiên Cụ.
Tiết Dao, Mạnh Khôn và các Tiên Trù khác cảm thấy tâm trí mình chấn động, họ cảm nhận được áp lực khủng khiếp.
Ban đầu, Bộ Phương đã gây rất nhiều áp lực cho họ, sau khi biết rằng Bộ Phương có Cực Phẩm Tiên Cụ thì áp lực đối với họ càng lớn hơn.
Lục Nhất nheo mắt lại, Cực Phẩm Tiên Cụ sao...
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, dù có dùng Tiên Cụ cũng rất khó để tạo ra kỳ tích.
Huống chi, Cực Phẩm Tiên Cụ của Bộ Phương chỉ là áo choàng đầu bếp, không có tác dụng nhiều đối với món ăn.
Tuy nhiên...
Vấn đề mặc đồ tình nhân cùng với nữ thần Mộng Kỳ... vẫn khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Mộng Kỳ vẫn còn hoảng hốt, giọng nói ôn hòa và bình tĩnh lúc trước vang lên khiến cho nàng ta vẫn chưa hoàn hồn lại.
Chu Tước hiện ra trong đầu khiến cho thân thể nàng ta cứng đờ.
Là Chu Tước đó!
Thần thú trong truyền thuyết!
Mộng Kỳ có thể cảm nhận được, dưới tiếng gọi của Chu Tước bào, lực phòng ngự của Thanh Điểu tiên bào tăng lên không ít.
Áo choàng của tiểu đầu bếp kia lại có cấp bậc như vậy cơ à!
Nàng ta hơi nghiêng đầu qua nhìn về phía Bộ Phương.
Mặt hắn không cảm xúc, dáng vẻ bình tĩnh khiến Mộng Kỳ lại sửng sốt một chút.
Cảm nhận được bàn tay ấm áp đang đè trên vai mình, Mộng Kỳ lập tức cảm thấy cơ thể nóng lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận