Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1905: Giết chóc bắt đầu từ ngươi (1)

- Tứ đại Tài Quyết Sử... Cuối cùng ta cũng tìm được các ngươi!
Ánh mắt của Bộ Phương ngưng tụ lại, hắn nhìn chằm chằm vào bốn bóng người huyết sắc đang bay lơ lửng bên trên sơn cốc.
Trên thân thể của bọn họ có huyết khí tỏa ra xung quanh, trường bào huyết sắc được gió thổi bay phấp phới.
Trong ánh mắt của bốn người bọn họ tràn ngập sự lạnh lùng và có cả sát khí, khi bọn họ nhìn thấy trận giết chóc bên dưới sơn cốc lại hơi nhếch môi lên cười.
Bỗng nhiên.
Một vị Tài Quyết Sử hình như cảm nhận được gì đó, hắn nhướng mày, ánh mắt ngưng tụ, hắn quét mắt nhìn về vị trí của Bộ Phương.
"Hả?"
Két két két!
Dường như có có lôi hồ bắn ra cùng một chỗ.
Ánh mắt của Bộ Phương và vị Tài Quyết Sử kia va chạm vào nhau.
- Ánh mắt rất quen thuộc...
Trong hư không, vị Tài Quyết Sử ấy nói khẽ một câu.
Mà bốn vị Tài Quyết Sử khác đang đứng cạnh hắn cũng không khỏi quay đầu lại.
- Huyết Tam, có chuyện gì thế?
Một Tài Quyết Sử khác quay sang hỏi.
- Các ngươi nhìn chỗ kia...
Tài Quyết Sử Huyết Tam giơ cánh tay lên, hắn chỉ thẳng về phía Bộ Phương đang đứng thẳng trên đỉnh núi.
Mà các Tài Quyết Sử khác cũng đều bị bất ngờ, ánh mắt của bọn họ nhìn theo cánh tay đang chỉ của vị Tài Quyết Sử kia.
Bọn họ chỉ thấy trên đỉnh sơn cốc không có vật gì, chỉ có cơn gió huyết sắc thổi qua.
Những người khác chợt nhíu mày lại, bọn họ nhìn về phía Huyết Nhất.
- Chẳng lẽ bị trớ chú ăn mòn tâm trí rồi sao? Không phải chứ, lấy tu vi của Huyết Nhất, hắn chặt đứt một cánh tay bị nhiễm trớ chú nên cơ bản sẽ không có việc gì.
Tài Quyết Sử Huyết Nhị nói.
- Là người thanh niên trước kia... Hắn lại xuất hiện.
Huyết Tam hít sâu một hơi trả lời hắn.
"Thanh niên trước kia sao?"
Ba vị Tài Quyết Sử còn lại đều không tránh khỏi sững sờ.
Sau đó, trong đầu của bọn họ hiện lên hình ảnh bị Hư Không Loạn Lưu cắn nuốt không ngừng, cho đến khi ánh mắt hoàn toàn biết mất.
Cái loại ánh mắt đó, khiến cho bọn họ đều cảm thấy rùng mình.
- Không có khả năng... Thanh niên kia đã bị đánh và bị nhốt vào trong Hư Không Loạn Lưu, cho dù là Tiểu Thánh rơi vào trong đó cũng sẽ bị trọng thương, sức mạnh tàn phá của Hư Không Loạn Lưu vô cùng đáng sợ.
- Hơn nữa... Không có khả năng Hư Không Loạn Lưu sẽ xuất hiện bên trong di tích.
- Là do ngươi hoa mắt... Chúng ta vẫn nên tập trung vào việc giết chết những thiên tài Minh Ngục này đi.
Ba vị Tài Quyết Sử còn lại đều nói như vậy.
Nhưng Huyết Tam vẫn có chút nghi ngờ... Hắn tin rằng...
"Ta không có bị hoa mắt đâu."
"Chắc chắn thanh niên kia đã đi vào di tích."
...
Mộng Kỳ cảm thấy chắc chắn bọn họ phải chết ở trong này.
Quả nhiên là lúc trước quyết định không sai, cái gọi là di tích Thần Trù cũng chính là một cái hố to.
Bây giờ khi bước vào cái hố to này, cái chết đang không ngừng đến gần, cho dù có là cuộc đuổi giết cường giả Minh Ngục hay là một màn giết chóc đều khiến cho bọn họ vô cùng sợ hãi.
Rầm rầm rầm!
Từng vị Chấp Pháp Sứ đều tấn công xuống sơn cốc.
Trên mặt bọn họ đều đeo mặt nạ che đi mũi và miệng.
Tuy quả Cấm Hồn đối với Tinh Thần Lực trên thân thể của bọn họ có ảnh hưởng không lớn lắm, nhưng bọn họ vẫn cẩn thận để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Hôm nay, mỗi một vị thiên tài Minh Ngục bước vào trong di tích đều phải chết!"
Phốc phốc.
Một vị Chấp Pháp Sứ rút ra cây trường mâu màu đen, cây trường mâu đó đã xuyên thủng thân thể của một vị thiên tài Minh Ngục.
Mà cây trường mâu này cũng hấp thụ được hồn phách của thiên tài Minh Ngục.
Sau đó, vị Chấp Pháp Sứ đó liều chết xông ra ngoài.
Trong nháy mắt, hắn hướng về phía cường giả Minh Ngục đang giãy giụa chạy trốn mà đánh tới.
Trong tích tắc, cây trường mâu bắn ra, nó lập tức xuyên thủng đầu của một vị cường giả Minh Ngục.
Khiến cho người đó ngã gục trên mặt đất.
Vị cường giả Minh Ngục kia đang giãy giụa.
Nhưng mà rất nhanh, huyết dịch trên thân thể hắn đã bị hấp thụ sạch sẽ, ngay cả hồn phách cũng biến mất không thấy.
Ảnh Nha và Lưu Nha điên cuồng phóng về phía trước, bọn họ muốn trốn chạy khỏi sơn cốc này.
Trong sơn cốc đang tràn ngập mùi của hương liệu.
Mà hương liệu này làm cho hắn theo bản năng lập tức che miệng và mũi lại.
Tại bên trong Nhất Mạch Minh Trù, còn có một đầu bếp chế tạo hương liệu nổi tiếng.
Ảnh Nha đã từng nghiên cứu qua loại hương liệu này, cho nên hắn vẫn có phương pháp khắc chế đối với những loại hương liệu này.
Lấy tu vi ít ỏi của bọn họ mà che chắn hô hấp là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà trước đó bọn họ đã hít hương liệu vào trong cơ thể, bây giờ muốn bài tiết chúng ra ngoài trong thời gian ngắn là có chút khó khăn.
Hắn lấy ra một bình rượu Hồ Lô.
Ảnh Nha cắn răng, hắn không hề do dự mà đổ rượu vào trong miệng.
Ùng ục ùng ục.
Dịch rượu màu đỏ thẫm chảy vào trong miệng, màu sắc giống như ngọn lửa.
Ánh mắt của Ảnh Nha dường như đang dâng lên một ngọn lửa.
- Lưu Nha, đón lấy.
Ảnh Nha uống một ngụm rượu, cảm giác gông cùm xích sắt đang trói trên thân thể bỗng nhiên đứt đoạn.
Sau khi Lưu Nha nhận lấy bầu rượu mà Ảnh Nha vừa ném qua, hắn cũng lập tức đổ rượu vào miệng.
Dịch rượu chảy tán loạn, hương rượu ngào ngạt cũng tỏa ra xung quanh.
Rượu này giống như là linh đan dược liệu giúp hắn mở ra gông cùm xiềng xích.
Trong nháy mắt thân hình của bọn họ tỏa ra quang hoa huyết sắc.
Tu vi bị hương liệu phong bế cũng dần dần khôi phục.
- Giết!
Lưu Nha đã kìm nén hồi lâu.
Hắn không có trù nghệ, nhưng mà hắn là Ảnh Ma, một thiên tài tuyệt thế!
Không tới hai mươi tuổi hắn đã có được tu vi của Nhất Chuyển Tiểu Thánh, hơn nữa khi vừa lấy được tu vi Nhất Chuyển Tiểu Thánh hắn thậm chí còn có khả năng chiến đấu với Nhị Chuyển Tiểu Thánh.
Ngay khi vừa bước vào di tích, hắn suýt nữa bị tập kích mà chết.
Điều này chính là sự sỉ nhục đối với Lưu Nha.
Oành!
Một thanh đao to lớn rơi vào trong tay của hắn, trên thanh đại đao này dường như có gì đó đang nhúc nhích rồi sau đó từng cái tròng mắt mở ra trên thân đao.
Ong...
Chùng sáng bắn ra.
Khi tức trên thân thể Ảnh Nha đang không ngừng dâng lên.
- Chết đi!
Hắn chém ra một đao.
Bỗng nhiên hiện lên hàng ngàn ánh đao.
Hào quang tỏa lên tận trời, chỉ trong nháy mắt đã chém một vị Chấp Pháp Sứ đứng gần đó thành hai nửa...
- Một đám kiến hôi... Dám ức hiếp ta.
Máu tươi bắn ra, văng lên cả người của Lưu Nha nhưng sắc mặt hắn vẫn vô cùng nghiêm túc.
Sau đó hắn nắm chặt trường đao rồi liều chết xông ra ngoài.
Xung quanh có không ít yêu nghiệt thiên tài của Minh Trù cũng đều nghĩ ra biện pháp để giải quyết sự trói buộc.
Lần lượt phá được áp chế lên tu vi của mình.
Bỗng nhiên từng đạo minh khí bắn ra.
Tỏa ra hết đợt này tới đợt khác.
Từng vị Chấp Pháp Sứ bị chém, bị giết.
Ảnh Nha thu hồi bình rượu Hồ Lô, đôi mắt của hắn lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Lần này suýt nữa đã lật thuyền trong mương (1), để Ảnh Nha hiểu rằng... Hắn vẫn chủ quan.
(1) Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
Hắn là một người vô cùng cẩn thận, vậy mà vẫn chủ quan.
Đây là sai lầm không thể tha thứ được.
Ba!
Ảnh Nha tự tát cho mình một cái, trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra dấu của một bàn tay.
Ngay sau đó.
Trong tay Ảnh Nha bỗng xuất hiện một thanh kiếm dài, lưỡi kiếm nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận