Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2878: Tặng ngươi một mũ Phỉ Thuý (2)

Notice: Undefined offset: 195
Ngậm miếng que cay ở khoé miệng, Nhĩ Ha vẫn không ngừng cười lớn.
- Chết đến nơi rồi, cười cái gì?
Nam nhân kia lạnh lùng.
Nhĩ Ha dựa vào vách tường, nửa người cong lại.
- Sao lại cười à… thần kinh của ngươi không ổn à? Cái mũ mà bổn vương đan cho ngươi… có dễ đội không?
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm que cay, hương vị lan toả vào tim như chữa lành được nỗi đau trong lòng hắn ta.
Vẫn là Bộ Phương tốt.
Minh Vương Nhĩ Ha hạ giọng xuống.
Sắc mặt của hai thủ vệ bỗng nhiên trở nên kì quái, mũ… cái mũ? Có vẻ rất lợi hại…
Ánh mắt của nam nhân kia cũng ngay lập tức rực lên, giống như ngọn lửa đang bùng cháy!
- Ngươi muốn tìm đến cái chết! Ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!

Cung Thiên Thần Thời Gian.
Cẩu gia đang nằm dưới đất bỗng ngẩng đầu lên.
Mắt nó có vẻ ngơ ngác nhìn xung quanh.
Nó liếc nhìn về phía sau, cánh cổng đóng chặt lại, nó không rõ đằng sau đó đã xảy ra chuyện gì.
- Hy vọng Tiểu Tử Bộ Phương có thể hoàn thành xong món ăn … Gần đây cảm giác bất an càng ngày càng dồn dập.
Cẩu gia lẩm bẩm rồi nằm vật ra đất ngáp dài, mắt nó có vẻ ươn ướt.
Nó nhấc chân lên gãi mũi.
Vù…
Bỗng nhiên.
Cẩu gia nằm trên đất nheo mắt lại, trong đôi mắt ngưng đọng vẻ nghiêm túc.
- Tên ngốc này, đang làm cái gì vậy?
Mũi của Cẩu gia nhúc nhích, mắt đột nhiên trở nên sắc bén, cẩu trảo nó giơ lên, xé toạc khoảng không, chui vào trong đó.
Sau cửa đá.
Bộ Phương bắt chéo chân trên mặt đất, hắn đang ấp ủ cảm xúc.
Ở cấp bậc nấu nướng này, cảm xúc là quan trọng nhất, cảm xúc ảnh hưởng đến tỉ lệ thành công của món ăn.
Từng nguyên liệu nấu ăn lơ lửng xung quanh Bộ Phương.
Trù Thần Sáo Trang cũng trôi nổi.
Bạch Hổ, Kim Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân…
Chúng lần lượt xuất hiện, lơ lửng giữa trời đất.
Khí tức đáng sợ bao trùm khắp căn phòng.
Vù…
Bộ Phương lấy ra một cánh tay, đó chính là cánh tay của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo, nó được bao phủ bởi lớp vảy, những lớp vảy chói lọi như được lấp đầy bởi sắc lạnh.
Khí tức lên xuống đáng sợ.
Đây chính là thịt của Đại Hồn Chủ, tương đương với nguyên liệu nấu ăn của Hỗn Độn Thánh Nhân.
Loại nguyên liệu này vô cùng quý giá.
Ngoài nguyên liệu này, lơ lửng xung quanh Bộ Phương còn những nguyên liệu được hắn thu thập nhiều năm qua.
Các nguyên liệu nấu ăn khác là phụ trợ, giúp món thịt Đại Hồn Chủ thêm ngon vị hơn.
Ánh sáng trên lông mày của Bộ Phương trở nên sáng hơn, dưới Trù Thần Chi Nhãn của hắn, trên cánh tay xuất hiện hàng ngàn đốm sáng.
Kim Long bay lượn, tiếng rồng gầm vang vọng chói tai, bay qua cánh tay đó.
Đột nhiên cánh tay bị cắt đứt liên tục, cắt thành từng miếng thịt vuông vức.
Trên thực tế, đến bây giờ, muốn nấu gì, trong lòng Bộ Phương cũng không rõ.
Có hơn một nghìn cách chế biến, món ăn mỗi lần nấu ra đều không giống nhau.
Bộ Phương cũng không nghĩ rằng, việc nấu nướng này có thể hình dung được món ăn cụ thể ngay trong đầu.
Hắn làm theo mô tả của công thức, bắt đầu nấu ăn.
Đao Công, Điêu Công, Phiên Sao Lựu Độ, Hoả Diễm Ôn Độ…
Tất cả đều được mô tả trong công thức.
Một lúc sau, Bộ Phương rơi vào cảm giác huyền ảo.

Ực!
Minh Vương Nhĩ Ha ho ra máu, cơ thể hắn ta bay ra, phá mặt đất thành từng đường đứt quãng.
Sự áp bách khủng khiếp đè nén lên người hắn ta, như thể khiến xương cốt hắn ta vỡ ra thành từng mảnh.
Nhưng đau đớn này không sánh được với nỗi đau trong lòng.
- Để ta tra tấn hắn! Tiễn Thần Hồn của hắn vào Luyện Ngục Luân Hồi! Ta muốn hắn phải cảm nhận được nỗi khổ đau kinh khủng nhất!
Sắc mặt của nam nhân kia có chút hung dữ!
Hắn không biết nàng ở hạ giới đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng biểu hiện của tên trước mắt này khiến hắn rất khó chịu!
Hai tên thủ vệ đánh mệt rồi.
Thành trì dường như cũng bị rung động.
Cuối cùng sự chấn động này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong thành trì Luân Hồi.
Vị Thiên Thần Thương Cổ vô cùng phô trương, sao có thể không để cho người ta chú ý được?
Nhĩ Ha ngẩn ngơ.
Hắn ta lúc này hơi mơ màng, rốt cuộc hắn ta để Bộ Phương đưa đến Hỗn Độn là đúng hay sai.
Hắn ta quỳ lâu như vậy trong di tích Thiên Thần Thượng Cổ, cuối cùng là vì cái gì chứ?
Bùm!
Cơ thể Nhĩ Ha như sắp nứt ra, liên tục lùi về phía sau, cảm giác đau đớn tràn ngập khắp cơ thể, hắn ta không rên lên dù chỉ một tiếng.
Que cay ngậm trong miệng cũng không rớt xuống.
Đầu có thể vỡ, máu có thể chảy, nhưng que cay thì không thể không có!
Cuối cùng, hắn ta cũng tỉnh ngộ.
Vì một nữ nhân như vậy, thật sự không đáng.
Những ngày mà trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, hắn ta đã ăn rất nhiều que cay!
Nhĩ Ha sau khi tỉnh ngộ thì sức mạnh bùng nổ rất đáng kinh ngạc.
Giống như là tiểu cường đánh mãi cũng không chết.
Đứng lên, nhai que cay, lôi thân thể tàn tạ hùng dũng tiến về phía xa.
- Tặng người một mũ Phỉ Thuý! Không cần cảm ơn bổn vương!
Trước khi Minh Vương Nhĩ Ha bước đi, hắn ta vẫn không quên thốt ra một câu.
Không một thủ đoạn nào của Thiên Thần Luân Hồi có thể giết chết hắn ta.
Những Thần Vương này lại càng không làm gì được.
Pháp Tắc Sinh Mệnh lưu chuyển, Minh Vương Nhĩ Ha mạnh mẽ xông ra.
Tiếng nói vang lớn, vương vấn nơi thành trì.
Khuôn mặt giận dữ của nam nhân kia bỗng tối lại!
- Muốn chết!
Hắn cuối cùng không nhịn được. Hắn đường đường là một Thiên Thần Thượng Cổ, sao có thể chịu sự sỉ nhục như vậy!
Pháp Tắc Chi Lực dâng trao, Thời Gian Pháp Tắc lan tràn, phong toả không gian xung quanh trong tích tắc!
Khí tức nam nhân này chọc trời, một chưởng của hắn tung ra, đấm về phía Minh Vương Nhĩ Ha!
Hắn sẽ không để cho tên này chạy thoát
Hắn sẽ tra tấn tên này đến chết!
Đột nhiên.
Mặt nam nhân này biến sắc!
Vì hư không rung lên một hồi.
Bàn tay hắn đưa ra bị một lực khủng khiếp phản lại.
Sau đó, hư không nổi lên gợn sóng, một cẩu trảo hiện ra trước mặt hắn, một trảo đánh về phía mặt hắn.
Hự!
Sắc mặt của tên này đột nhiên thay đổi, bởi vì hắn nhận ra Thời Gian Pháp Tắc của mình ngay lập tức tan vỡ dưới một chưởng này!
Toàn bộ thành trì lúc này đều nháo nhào lên!
Sắc mặt của nam nhân trở nên vô cùng lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm Hắc Cẩu đi ra khỏi hư không, hai mắt híp lại.
- Thiên Thần Thời Gian?
Bạn cần đăng nhập để bình luận