Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2079: Vào Minh Ngục, trận chung kết (1)

Đại Viên Mãn Tiểu Thánh của Dực Nhân Cốc lại xin hàng, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Ai cũng không ngờ tới, Đại Viên Mãn Tiểu Thánh lại không cần tới cả tôn nghiêm của bản thân.
Dưới uy thế của Hoàng Tuyền Đại Thánh, hắn trực tiếp quỳ sấp xuống.
Thật ra không có ai biết, trong lòng Vũ Lạc vẫn luôn chảy máu.
Hắn chỉ muốn hoàn thành cho xong nhiệm vụ này, thoải mái mà nghỉ ngơi, nhưng lại không ngờ tới, nhiệm vụ lần này... Mẹ nó thế mà hắn lại thất bại!
Hoàng Tuyền Đại Thánh thản nhiên nói:
- Vừa khéo, Thạch Tượng Quỷ Vương của bản thánh đây vừa bị một đám nhóc con Minh Ngục đánh nát. Vậy ngươi cứ tạm thời thay thế Thạch Tượng Quỷ Vương của ta, giữ cửa thay bản thánh đi.
Trong lòng Vũ Lạc cực kỳ đau khổ, hắn đường đường là Đại Viên Mãn Tiểu Thánh của Dực Nhân Cốc, thân phận Dực Nhân vô cùng tôn quý, thế mà lại rơi xuống tình trạng trở thành người giữ cửa...
Trong lòng hắn rất bế tắc, cũng rất khó chịu.
Hắn nhìn thật sâu vào Bộ Phương đang cầm ấm trà lên uống, rồi thở dài một hơi, lông chim màu đen trên người cụp xuống.
Hoàng Tuyền Đại Thánh cầm nhành cây, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Bộ Phương một cái.
- Tiểu tử kia, bản thánh chờ ngươi.
Hoàng Tuyền Đại Thánh ý vị thâm trường mà nói. Dứt lời, hắn dẫn theo Dực Nhân Vũ Lạc của Dực Nhân Cốc đạp không bay đi, biến mất hoàn toàn trước mắt của tất cả mọi người.
Từ đằng xa.
Kim Giác và U Cơ vội chạy nhanh tới, nhìn Bộ Phương hoàn hảo không chút tổn hại gì, nét mặt của hai người đều hiện lên vài phần kỳ quái.
- Mạnh mẽ chống đỡ công kích của mấy vị Tiểu Thánh đỉnh phong lâu như vậy, thế mà không có việc gì cả sao?
Kim Giác hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Bộ Phương càng ngày càng khó tin.
Bộ Phương thu ấm trà lại, uống vào mấy ngụm trà Cửu Chuyển Thiên Đạo xong thì cảm thấy tinh thần lực của mình cũng khôi phục lại rất nhiều, tinh thần cả người rất sáng khoái.
Đối với lời của Kim Giác và U Cơ, Bộ Phương hơi co giật khóe môi. Hắn nói:
- Đại Thánh không ra tay mà muốn giết ta? Chỉ là chuyện tiếu lâm.
Lời hắn vừa nói làm Kim Giác và U Cơ lập tức hít sâu một hơi.
Bên trong màn ảnh sáng, tất cả đều ‘ồ’ lên vì câu nói này của Bộ Phương.
- Lời này... Chúng ta phục!
- Bản lĩnh ra vẻ của tên tiểu đầu bếp này càng ngày càng cao nha!
- Đại Thánh có thể tùy tiện ra tay à?
....
Sau màn sáng, mọi người đều xôn xao, có người chấn kinh bởi thực lực của Bộ Phương.
Có người thì bị kinh hãi bởi khí tức bức người từ trong câu nói của hắn.
Đại Thánh không ra tay, ai có thể giết hắn?
Nhưng mà... Trên thế gian này... Lại có bao nhiêu người có thể khiến Đại Thánh ra tay đâu chứ?
Trong lòng Bộ Phương cũng hiểu rõ.
Bây giờ, tu vi của hắn quá yếu, nếu tu vi của hắn mạnh mẽ hơn, sau khi Khí Linh Phụ Thể thì có lẽ sẽ phát huy lực lượng càng mạnh hơn nữa.
Đến lúc đó, muốn ngăn cản được công kích của Đại Thánh thì chưa chắc là không thể.
Dù sao... Có Huyền Vũ ở đây, vấn đề phòng ngự gần như là vô địch.
Kim Giác và U Cơ không cho Bộ Phương quá nhiều thời gian mà dẫn hắn đi thẳng về Hoàng Tuyền trấn.
Trong Hoàng Tuyền trấn không có màn sáng.
Bởi vì Hoàng Tuyền trấn được dựng nên vì cuộc tranh tài, cũng không phải được thiết lập vì người xem, cho nên không có chuẩn bị màn sáng.
Trên quảng trường ở Hoàng Tuyền trấn, các cường giả Minh Ngục hơi lo lắng bất an mà đi tới đi lui.
Lỗ Thành dựa vào trên vách tường, chổng cái mông lên, phía trên cái mông của hắn có vết thương. Đó là bị trường mâu của Kim Giáp Khô Lâu chọc vào.
- Tiểu đầu bếp có lẽ chết chắc rồi nhỉ...
- Kim Giáp Khô Lâu đến từ Đọa Thần Quật, đây chính là cường giả trong cấm địa, Lỗ Thành dẫn đầu của đội cũng bị đánh tới trọng thương, sao tiểu đầu bếp kia có thể sống được chứ?
- Chỉ mới là Nhất Chuyển Tiểu Thánh, có lẽ có vài thủ đoạn đối kháng được với Nhị Chuyển Tiểu Thánh, nhưng Kim Giáp Khô Lâu là Tiểu Thánh đỉnh phong... Hắn làm gì còn mạng sống nổi?
...
Các cường giả Minh Ngục không có việc gì làm nên líu ríu cùng nhau bàn bạc.
Trương Hiên chết rồi, là bị Hoàng Tuyền Đại Thánh dùng một tay đánh chết.
Việc này chẳng thể trách ai, tuy bọn họ đều cảm thấy Trương Hiên chết rất oan.
Bên ngoài cửa thành.
Ba bóng dáng nhanh chóng bay tới rồi bất chợt hạ lên trên mặt đất trong Hoàng Tuyền trấn.
Đôi mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, rối rít nhìn lại, vừa nhìn thì đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
- Tiểu đầu bếp kia... Thế mà không chết à?
- Còn sống ư? Hơn nữa còn chẳng sứt mẻ chút gì? Sao có thể... Không phải tiểu đầu bếp kia bị Kim Giáp Khô Lâu nhìn trúng rồi sao?
- Mạng của hắn thật lớn... Ảnh hưởng từ trận chiến vừa rồi đáng sợ như vậy, thế mà tên tiểu đầu bếp này lại còn sống.
....
Cường giả Minh Ngục thấy Bộ Phương mặt mày không chút cảm xúc gì, còn chẳng hề bị tổn hại chút nào, họ kinh ngạc không thôi. Mỗi người đều không nhịn được mà mở miệng.
Kim Giác và U Cơ dẫn Bộ Phương đi tới quảng trường.
Ngân Giác và Lạc Cơ nhanh chóng chạy tới rồi vây lại.
Bọn họ thấy Bộ Phương không chết thì cũng không nhịn được mà thở phào một hơi.
Khi bọn họ nghe thấy cường giả Đọa Thần Quật ra tay, họ đều nghĩ có lẽ Bộ Phương chết chắc rồi.
Kết quả...
Tiểu tử này lại còn sống sờ sờ ra đấy.
- Đúng rồi, tiểu tử ngươi có giữ ngọc bàn không?
Hình như Kim Giác nghĩ tới điều gì đó mà híp mắt nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương gật nhẹ đầu, giơ tay lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện một tấm ngọc bàn, trên viên ngọc đấy có viết một chữ cực kỳ dễ thấy.
Không thể nghi ngờ, viên ngọc này đại diện cho ngọc bàn hạng nhất, thế mà Bộ Phương lại giữ trong tay.
Từ đằng xa, các cường giả Minh Ngục nhìn thấy ngọc bàn trong tay Bộ Phương xong thì không nhịn được mà ảo não.
Bọn họ đã tìm ngọc bàn hạng nhất lâu như vậy, thế mà lại bị Bộ Phương giữ trong tay.
Cái này chẳng phải có nghĩa là, người đứng hạng nhất trong trận thi đấu lần này... Chính là tiểu đầu bếp Tiên Trù Giới yếu hơn gà đó sao?
Bên trong màn sáng, có rất nhiều người đều nhìn thấy ngọc bàn trong tay Bộ Phương.
Sau đó, bọn họ không nhịn được mà hét ầm lên với vẻ ngạc nhiên.
Vị trí đứng đầu trong lần thi đấu bán kết này lại thật sự để tên tiểu đầu bếp giành được, vậy trên cơ bản chính là tương đương với đánh cho cường giả Minh Ngục một bạt tay.
Một cái tát này... Cũng không nhẹ.
Các cường giả Minh Ngục tự xưng là thiên tài, tuy bọn họ là đội đứng thứ hai, nhưng họ hoàn toàn không xem trọng Bộ Phương, kết quả thì sao?
Kết quả vị trí thứ nhất lại bị Bộ Phương chiếm được.
Bên ngoài Hoàng Tuyền trấn.
Hai bóng dáng từ từ đi tới.
Chính là Pháp Vụ và Pháp Thượng hòa thượng.
Vẻ mặt của Pháp Thượng lạnh nhạt, bởi vì hắn ta không có tìm được ngọc bàn, những viên ngọc bàn khác đều được cường giả Minh Ngục chia cho nhau.
Các cường giả dự thi đều đã trở về, bởi vì đã đến giờ rồi.
Trên cơ bản thì ai cũng tay không mà về.
Nhưng trong tay Pháp Vụ lại giữ một tấm ngọc bàn.
Trên lôi đài.
Kim Giác lại bắt đầu chủ trì lần nữa.
Hắn để tất cả những tuyển thủ có được ngọc bàn lên trên đài.
Có tám cường giả Minh Ngục rối rít đứng dậy rồi bước lên lôi đài.
Bọn họ đều liều chết mới giành được tám tấm ngọc bàn kia.
Cộng thêm những tấm ngọc bàn trong tay Bộ Phương và Pháp Vụ thì vừa vặn là mười tấm.
Mười người này, được xem là mười cường giả mạnh nhất trong vòng bán kết, tiến quân tới Minh Ngục và bắt đầu trận thi đấu chung kết.
Có hơi ngoài ý muốn một chút.
Những người dự thi của Dực Nhân Cốc hoàn toàn bị diệt sạch.
Chỉ còn lại Tây Kinh Tiểu Phật giới và một Tiên Trù Giới.
Tiên Trù Giới...
Bên trong màn sáng, tất cả mọi người đều im lặng, có người còn dở khóc dở cười.
Tiên Trù Giới là một Tiểu Thế Giới rất yếu, nhưng người dự thi của Tiểu Thế Giới lại được hạng nhất trong vòng bán kết này.
Không thể không nói, chuyện này chính là một loại mỉa mai.
Người của Minh Ngục đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trương Hiên chết là do bị Bộ Phương tính kế.
Nếu như không phải như vậy, chắc chắn Trương Hiên sẽ dẫn bọn họ thu được toàn bộ ngọc bàn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận