Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1429: Mạo muội hỏi một chút, còn có thể khảo hạch Tiên Trù không? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Địa Tiên Khôi của ngươi rất giống Địa Tiên Khôi mà bản thiếu rơi mất ở Hạ Giới…
Vào lúc Đồng Trình nói ra câu này, trong gian phòng ồn ào liền an tĩnh lại trong nháy mắt.
Những người dự định ra khỏi phòng, nhất thời vểnh tai lên, đều cùng nhìn về chỗ Bộ Phương, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Hiên Viên Hạ Huệ đứng ở phía xa, hắn ta đương nhiên nghe được giọng nói của Đồng Trình, biểu hiện trên mặt trong lúc nhất thời trở nên có chút đặc sắc.
Lúc này, có rất nhiều người chú ý đến Địa Tiên Khôi kia.
- Đúng vậy… Địa Tiên Khôi này rất bất phàm!
- Tất nhiên là bất phàm rồi, có thể chống đỡ được lôi phạt… sao có thể bình thường được.
- Ngươi sai rồi! Không phải ngăn trở, mà là thôn phệ lôi phạt!

Khán giả ngừng rời đi, đứng yên tại chỗ, châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.
Càng thảo luận, bọn họ càng phát hiện chỗ không thể tin nổi của Địa Tiên Khôi.
Lúc trước, lực chú ý của bọn họ đều bị mùi thơm của Phật Nhảy Tường hấp dẫn, không chú ý đến chỗ huyền bí của Tiểu Bạch.
Nhưng mà, không thể phủ nhận, một Địa Tiên Khôi ngăn trở lôi phạt, mà lại không tổn hại chút lông tóc nào, đủ để chứng minh nó không tầm thường.
- Đồng Trình thiếu gia, Bộ Phương…
Hiên Viên Hạ Huệ nhíu mày, hắn ta và Bộ Phương chỉ quen biết sơ sơ, nhưng Đồng Trình này lại có mưu đồ với Địa Tiên Khôi của Bộ Phương, có chút khi dễ người, cho nên hắn ta muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng mà…
- Suỵt… Hiên Viên huynh, ngươi đừng nói gì, bản thiếu làm việc, ghét nhất có người khác can thiệp vào.
Đồng Trình nghiêng đầu sang, nhìn về phía Hiên Viên Hạ Huệ, duỗi một ngón tay đặt trước môi, nói khẽ.
Hiên Viên Hạ Huệ nhất thời im lặng.
Nghĩ đến thân phận của Đồng Trình, Hiên Viên Hạ Huệ nhất thời chỉ có thể thở dài một hơi.
Dù hắn ta đã trở thành Tiên Trù, nhưng Đồng Trình cũng là Tiên Trù, hơn nữa còn là con cháu thế gia, thân phận cao quý hơn hắn ta rất nhiều.
Mặc dù hắn ta có chút quyền nói chuyện, nhưng vẫn chưa đạt đến mức có thể ảnh hưởng đến Đồng Trình.
Mục Lưu Nhi vốn định tới đây chúc mừng Bộ Phương, thật không ngờ đột nhiên xuất hiện một Đồng Trình.
Đồng Trình là người Đồng gia, chẳng lẽ là Đồng Nguyệt đã bẩm báo cái gì với Đồng Trình.
Điều này rất có thể, nhớ đến khuôn mặt cay nghiệt của Đồng Nguyệt… Mục Lưu Nhi nhất thời cảm thấy Bộ Phương gặp phiền toái.
Bên trong Tiên Thành, người người đều biết Đồng Trình thích chơi Địa Tiên Khôi, bây giờ Bộ Phương lại có một con Địa Tiên Khôi có thể thôn phệ lôi phạt như vậy, đã khiến Đồng Trình chú ý đến.
Bộ Phương đứng tại chỗ, Tiểu Bạch thì đứng bên cạnh Bộ Phương, đôi mắt cơ giới không ngừng lấp lóe, như có Lôi Hồ đang nhảy nhót.
Đồng Trình nhếch miệng, lạnh lùng nhìn Bộ Phương.
Mặt Bộ Phương không có cảm xúc gì.
Sau khi nghe Đồng Trình nói thì chậm rãi quay đầu, nâng mắt lên, hai đôi mắt chạm nhau.
- Ngươi nói cái gì?
Khuôn mặt Bộ Phương không có biểu tình gì, hỏi.
- Ta nói… Địa Tiên Khôi kia, là của ta.
Đồng Trình nghiền ngẫm kéo khóe miệng, nâng ngón tay lên, chỉ Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh Bộ Phương.
Bộ Phương trợn mắt một cái, không thèm để ý đến người này, xoay người, tước vũ bào trong gió hơi bay lên.
- Tiểu Bạch, chúng ta đi.
Tiểu Bạch di chuyển, đi theo Bộ Phương.
Rầm rầm…
Một người một khôi lỗi, trực tiếp đi về phía cửa.
- Bản thiếu để ngươi đi rồi sao?
Đồng Trình thở nhẹ ra một hơi, hỏi.
Đã sớm nghe nói phàm nhân này kiêu ngạo, nhưng thật không ngờ cho dù là đối mặt với hắn mà vẫn cao ngạo như thế.
Phàm nhân này… thật là ngu xuẩn.
Bộ Phương tựa hồ như không nghe được câu nói của Đồng Trình, tiếp tục tiến lên.
- Bản thiếu… cho ngươi đi sao!!!
Ầm!
Đôi mắt Đồng Trình đột nhiên trừng lớn.
Ngay sau đó, khí tức khủng khiếp trong nháy mắt từ trên thân thể hắn bắn ra, toàn bộ không gian vào giờ khắc này dường như trở thành một vũng bùn.
Trong phòng, hô hấp của tất cả mọi người trở nên trì trệ, sắc mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Đồng gia Đồng Trình, Nhất Phẩm Tiên Trù, Chân Thần Cảnh Nhất Tinh tồn tại!
Chân Thần nổi giận, toàn trường đều phải sợ hãi!
Đó là một cỗ uy áp cường đại, giống như cự thạch áp bách đè lên lồng ngực bọn họ, khiến bọn họ khó thở mà thở dốc.
Đôi mắt Hiên Viên Hạ Huệ trừng lớn, gân xanh toàn thân nổi lên, ngăn cản uy áp trong không khí.
Hắn ta tuy rằng là thành tựu Nhất Phẩm Tiên Trù, nhưng tu vi chân khí của hắn ta chưa từng đạt tới Chân Thần cảnh.
Trên thực tế, những người sống bên ngoài Tiên Thành, thực lực đều dưới Chân Thần cảnh, Tiên Trù, thế gia, cùng với cường giả Chân Thần cảnh, đều ở bên trong.
Sự chênh lệch của hắn ta và Đồng Trình vẫn còn rất lớn…
Hiên Viên Tuyền đã sớm hoảng sợ phát ngốc, hô hấp đình trệ, thở mạnh cũng không dám.
Con cháu thế gia xung quanh đều híp mắt lại, có chút sợ hãi nhìn Đồng Trình.
Thế hệ trẻ của Đồng gia đều là thiên tài, Nhất Phẩm Tiên Trù, cường giả Nhất Tinh Chân Thần cảnh.
Những hào quang này, không phải lóa mắt bình thường.
Đồng Trình là hy vọng của Đồng gia.
Cảm nhận được uy áp tràn ngập trong không khí, những con cháu thế gia khác đều thở dài một hơi, có lẽ chỉ có thiên tài của gia tộc bọn họ mới có thể tranh đấu cùng Đồng Trình.
Giống như, Công Thâu gia Công Thâu Tích, Trương gia Trương Dương…
Những người này đều là thiên tài của gia tộc bọn họ, giống như những ngôi sao rực rỡ, nổi bật, chói mắt nhất.
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt Đồng Trình lạnh lùng, khí tức băng lãnh từ trên người hắn tỏa ra, ép về phía Bộ Phương.
Chỉ là một nhóm một đạo Thần Hỏa Thần Linh cảnh, chỉ dựa vào uy áp, hắn liền có thể khiến Bộ Phương quỳ phục.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã biết hắn sai rồi.
Bởi vì Bộ Phương, trước uy áp của hắn, không thèm để ý chút nào.
Uy áp Chân Thần cảnh của Đồng Trình không có khiến Bộ Phương quỳ sát đất.
Bởi vì Bộ Phương có hệ thống, tự nhiên miễn dích với bất kỳ đặc tính uy áp nào.
Chậm rãi xoay người, Bộ Phương thong dong thản nhiên.
Sự bình tĩnh này của hắn cũng khiến không ít người thầm hít sâu một hơi.
Phàm nhân này, có chút thần bí!
Cả người Mục Lưu Nhi đã sớm run rẩy, nàng ta thật không thể tin nổi nhìn Đồng Trình và Bộ Phương.
- Ngươi biết khôi lỗi này tên gì không? Ngươi dựa vào cái gì mà nói là Địa Tiên Khôi của ngươi?
Bộ Phương mặt không cảm xúc hỏi.
- Ta nói là của ta thì chính là của ta…
Mái tóc Đồng Trình tung bay, chắp lấy tay, từng bước đi về phía Bộ Phương.
Mỗi bước đi, những người xung quanh đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Giống như bị một bàn tay, hung hăng túm lấy.
- Ngươi là phàm nhân đến từ Tiềm Long Đại Lục phải không…
- Địa Tiên Khôi của bản thiếu cũng rơi mất ở Tiềm Long Đại Lục… Cho nên Địa Tiên Khôi bên cạnh ngươi, là của bản thiếu.
Đồng Trình lạnh như băng nói.
Lời nói của Đồng Trình, ngược lại khiến Bộ Phương sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận