Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1854: Ăn (2)

Notice: Undefined offset: 178
Ưm ưm ưm!!
Cẩu gia say mê.
Hương vị của nguyên liệu nấu ăn cấp Đại Thánh đúng là không gì sánh bằng, chất thịt vừa mềm vừa dai, gia vị rất thấm, khiến cho thịt dê vô cùng ngon.
Cộng thêm được bôi một lớp tương ớt khiến cho thịt dê này còn có một vị cay cay đậm đà.
Vị cay này quả thực tựa như là muốn ăn mòn cả linh hồn, khiến cho khắp cả người đều run lên không ngừng.
Hai ba ngụm đã nuốt miếng thịt dê xuống bụng.
Thậm chí nước sốt và mùi vị còn dính trên đĩa cũng bị đầu lưỡi của Cẩu gia quét sạch sẽ.
- Tên nhóc Bộ Phương, Cẩu gia còn muốn nữa!
Cẩu gia thè đầu lưỡi ra mà nói.
Chẳng qua thì Bộ Phương chỉ liếc mắt nhìn hắn mà không nói gì.
Chủy thủ tiếp tục cắt vào bên trong sườn thịt, rất nhanh đã thái ra một khối thịt dê rồi đưa cho Tiểu U.
Tiểu U híp mắt, cười khẽ mà nhận lấy.
Nàng chọn bọc thịt dê vào giữa bánh nướng mà ăn cùng, nàng không muốn lãng phí bất kỳ đồ ăn nào do Bộ Phương chuẩn bị cả.
Bánh nướng là một loại bột, sau khi nấu chín gạo thành bột nhão thì vo nặn thành viên, đặt vào trong lò nướng, nướng một mặt đến khi nổi bong bóng lên, mặt còn lại vàng rụm thì lấy ra khỏi lò.
Loại bột như vậy vô cùng mềm mịn, thơm phưng phức, hoàn toàn tỏa ra mùi thơm của gạo.
Thịt dê được nhét vào trong bột, bột nở ra rồi tạo thành hình dáng nửa vòng tròn, nước dầu của thịt dê đều được bột hút hết.
Tiểu U dùng muỗng sứ thanh hoa mà múc một muỗng tương đặt trước người.
Loại tương này là do Bộ Phương chuẩn bị riêng, tất nhiên Tiểu U sẽ không bỏ qua.
Múc một muỗng tương rải lên trên mặt bột, nước tương thấm vào bên trong từ khe hở rồi trộn chung với thịt dê.
Thoạt nhìn vô cùng khơi dậy cảm giác thèm ăn của người khác.
Mọi người ở xung quanh đều nuốt nước miếng, bọn họ nhìn chằm chằm Tiểu U, rồi lại nhìn chằm chằm vào khối bột trong tay nàng kia.
Bộ Phương ngẩng đầu nhìn Tiểu U một cái, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Cách ăn này mới là cách chính xác và có ý nghĩa.
Trong tay Bộ Phương lóe ra ánh đao, động tác của hắn từ từ mà nhẹ nhàng, hắn muốn giữ lấy tính toàn vẹn của thịt dê.
Lớp bên ngoài thịt dê là đẹp nhất mà cũng ngon miệng nhất.
Sau khi cắt lớp ngoài cùng của thịt dê ra chia cho mọi người xong, Bộ Phương bèn sử dụng hơi ấm còn lại của lò nướng để tiếp tục nướng thịt dê.
Khiến cho chỗ bị cắt của thịt dê có thể tiếp tục thấm gia vị.
Mà những người khác thì lại là bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Tiểu U cầm bánh nướng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở mà cắn một ngụm.
Xoạt xoạt…
Bề mặt bánh nướng xốp giòn, lớp bên trong thì lại mềm mịn.
Lúc răng chạm vào lớp bột, cảm giác ấm áp này làm cho tâm thần người ta kích động.
Mà tiếp tục cắn xuống thì lại là thịt dê nóng hôi hổi, tuy rằng loại thịt dê này tràn ngập mùi vị đặc biệt đậm đà nhưng lại không ngấy.
Cộng thêm nước tương thơm nức.
Dường như khiến cho hương vị thăng hoa vậy, ăn vào làm cho cả người cũng run lên không thôi.
Bộ Phương nhìn mọi người ăn bánh nướng bọc thịt dê, hắn cũng không khỏi hoảng hốt một trận.
Mỹ thực này làm cho hắn nhớ tới một món ăn vặt rất có tiếng ở kiếp trước.
Bún cuộn thịt.
Có thời gian, Bộ Phương cũng có thể làm ra món này.
Hơn nữa Mỹ Thực Trận Pháp nhiều như vậy, Bộ Phương cũng có thể tiếp tục làm ra Thực Khí Tử Vong.
Bún cuộn thịt này cũng có thể được xếp vào hàng mỹ thực truyền dẫn thực khí.
Bộ Phương cắt miếng thịt dê tiếp theo, hắn há miệng ra, dùng chủy thủ trực tiếp nhét khối thịt dê kia vào trong miệng mình.
Chủy thủ cắm vào thịt dê, đầu lưỡi của Bộ Phương cuộn lấy miếng thịt.
Bộ Phương cắn một ngụm, cảm thấy chất thịt vừa đủ ngon, gia vị đậm đà, mùi tỏi thấm vào trong thịt dê và mùi rau hấp dẫn lập tức tỏa ra trong miệng hắn, khiến cho Bộ Phương cảm thấy trầm mê.
Cộng thêm vị của tương ớt khiến cho thịt dê này tựa như có ma lực vậy.
Không hổ là nguyên liệu nấu ăn cấp Đại Thánh, quả nhiên mùi vị rất khác biệt.
Nếu sử dụng đùi dê khác.
Tuy rằng hương vị cũng sẽ không tệ nhưng luôn thiếu mất một loại ý nghĩa.
Nguyên liệu nấu ăn cấp Đại Thánh ẩn chứa tinh khí và sinh mệnh khí dồi dào, mọi người vừa ăn, trong miệng đều có tinh khí trào lên, đậm đà mà lại không tan, bao vây trong cả khoang miệng của mọi người.
Giống như đang không ngừng thấm vào trong cơ thể bọn họ.
Mọi người vốn đã mệt mỏi vì trận đại chiến, nhưng trong một khắc này, bọn họ đều cảm thấy dường như trạng thái cơ thể mình đã rất hưng thịnh.
Thịt dê nướng, rượu ngon.
Mùi rượu, mùi thịt, đều lan tỏa ra khắp nơi.
Cửa nhà hàng bị đẩy nhẹ ra, cả Tiên Thành lập tức đều tràn ngập mùi thơm phưng phức, không thể tự kềm chế được.
Một hồi lâu sau.
Cả một chiếc đùi dê, vừa nướng vừa ăn, trong chốc lát đã sạch sẽ.
Bộ Phương cũng cắt rất tận tâm tận lực, hắn cố gắng giữ cho xương đùi sạch nhất có thể.
Mấy miếng xương đùi đều bị Bộ Phương cắt sạch sẽ, khiến cho xương đùi trắng tinh không tỳ vết.
Sau khi ăn uống no nê.
Tất cả mọi người đều thích ý mà nằm trên ghế, trong miệng trong mũi đều vươn vấn tinh khí.
Một chiếc đùi dê nướng của Đại Thánh đủ để cho bọn họ hồi tưởng mất mấy ngày.
Sau khi rượu cơm no say, mọi người đều lười nhác rời đi.
Nguy cơ của Tiên Trù Giới đã tiêu tan, tâm thần mọi người đều thả lỏng hơn rất nhiều.
Ý chí thiên đạo trở về, Tiên Thụ sống lại.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tiên Trù Giới lại phơi bày cảnh tượng sức sống bừng bừng.
Đương nhiên.
Lúc Địch Thái Giới Chủ ngâm nga một bài hát mà chuẩn bị rời khỏi Tiên Trù tiểu điếm, dường như hắn ta nhớ tới cái gì đó, hắn quay đầu nói với Bộ Phương đang dọn dẹp đùi dê.
- Bộ Phương tiểu hữu, trù nghệ hiện giờ của ngươi chắc đã vượt qua ràng buộc của Nhất phẩm Tiên Trù lâu rồi nhỉ, cũng đã đến lúc đi khảo hạch Tiên Trù ở trình độ cao hơn rồi đó, như vậy thì ngươi có thể thu hoạch được càng nhiều tài nguyên hơn, sự lý giải với trù nghệ cũng sẽ càng khắc sâu hơn nữa…
Địch Thái Giới Chủ nói.
Bộ Phương cầm lấy đùi dê, hắn nhìn Địch Thái Giới Chủ với vẻ kinh ngạc.
Trong lòng Bộ Phương hiểu rất rõ, trù nghệ của hắn đã vượt xa Nhất phẩm Tiên Trù từ lâu rồi, chắc chắn phải đi khảo hạch.
Cho dù là vì vinh dự, hay là để có thể giành được càng nhiều tài nguyên hơn, Bộ Phương cũng không nên bỏ qua khảo hạch.
- Sẽ đi thôi.
Bộ Phương gật gật đầu.
Địch Thái Giới Chủ nghe được câu trả lời của Bộ Phương.
Hắn ta lập tức nhếch miệng mà cười, rồi lại vung mái tóc màu vàng của mình.
- Khảo hạch của ngươi, bản Giới Chủ sẽ tự mình chủ trì!
Nói xong, Địch Thái Giới Chủ bèn nghênh ngang rời đi.
Bộ Phương bĩu môi, sau khi mọi người đều rời đi hết, hắn đóng cửa nhà hàng lại.
Cả nhà hàng vẫn còn mùi thịt dê quấn quýt.
Bộ Phương ngửi một hơi thật sâu, hắn duỗi duỗi eo một cái.
Sau khi Cẩu gia ăn no thì đã ghé vào một bên mà ngủ khò khò.
Tiểu Hoa thì lại nằm bên cạnh Cẩu gia.
Nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, Bộ Phương cảm thấy vô cùng thanh thản.
Dọn dẹp đồ đạc xong, Bộ Phương bèn đi lên trên lầu.
Tiểu U chắp tay sau mông, váy dài bay phất phới mà đi theo phía sau hắn.
Rất nhanh, hai người đã đi đến căn phòng ở lầu hai.
Hai người mở cửa ra, hắt xì một tiếng rồi tự đi vào phòng của mình.
Tiểu U nhìn xuyên qua khe hở của cánh cửa, nhìn thấy Bộ Phương đã đóng cửa lại thì nàng mới nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận