Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 957: Cái này vẫn còn so sánh với cái cầu! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bộ Phương chỉ vào Nhục Ma Cáp Lý, thản nhiên nói ra tên của đối phương.
Tại thời khắc này, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu, một tên đầu bếp nhỏ cuồng vọng đối đầu với kẻ đầu bếp được yêu thích như Nhục Ma Cáp Lý, rốt cuộc sẽ là sự va chạm như thế nào, tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ và hứng thú.
Sở Trường Sinh chậm rãi đi tới, khuôn mặt ông ta già nua cùng với thân hình vạm vỡ, cho người ta một loại cảm giác khác biệt rất quái dị.
Ông ta nhìn Bộ Phương và Nhục Ma Cáp Lý một chút, trên mặt Cáp Lý mang nụ cười ấm áp, nhìn qua có vẻ vô hại với người với vật, mà trong tay hắn ta thì lại nắm chặt một khối thịt tươi, cắn xé rất mạnh.
- Trận trù đấu tiếp theo sẽ diễn ra vào ngày mai, chủ đề so tài là… Thịt!
Sở Trường Sinh nhàn nhạt nhìn Bộ Phương và Nhục Ma, mở miệng trầm giọng nói.
Ngày mai tiến hành á?
Cho thời gian một đêm để chuẩn bị?
Bộ Phương híp híp mắt, nhìn thật sâu lão già Sở Trường Sinh này một chút, có chút cẩn thận cơ đấy.
Nói cho cùng đây cũng là cho Bộ Phương một cơ hội để nghỉ ngơi, mặc dù hắn cũng không hẳn là đang rất cần cơ hội này.
Đương nhiên Nhục Ma Cáp Lý không có dị nghị gì, quy tắc trù đấu vốn là như thế này, có nhiều khi hạ ước định trù đấu, cũng có chuyện một năm sau mới bắt đầu so tài.
Dù sao, trù đấu là chuyện ảnh hưởng cả đời, một khi thất bại, rất có thể lập tức sẽ bị tước đoạt thái đao, sẽ còn mất đi quyền nấu nướng, mặc dù bây giờ quy định đã thay đổi, nhưng mà làm sao đảm bảo quy định sẽ không sai lầm chứ?
Cho nên không có người đầu bếp nào dám lấy tương lai trước mắt của chính mình để đặt cược.
Đối với cơ hội là dành một buổi tối để chuẩn bị trù đấu thật tốt, đương nhiên là không thể tốt hơn.
Cho dù là kẻ trù đấu được yêu thích, Nhục Ma Cáp Lý, cũng tương tự là như thế, hắn ta là kẻ yêu thích trù đấu, nhưng mà hắn ta cũng cần chuẩn bị như vậy, nếu không dưới sự xem nhẹ, lật thuyền trong mương, vậy hắn ta coi như xong đời.
- Được rồi, Lục trưởng lão, ông mang Bộ Phương đến chỗ ở, ngày mai tiếp tục ở chỗ này tiến hành trù đấu.
Sở Trường Sinh nghiêm túc nói.
Râu cá trê của Lục trưởng lão nhếch lên, lông mày nhướn khẽ, thâm thúy nhìn Bộ Phương, nhẹ gật đầu.
Bộ Phương không nói gì thêm, quay người liền đi về phía ngoài lôi đài.
Trận trù đấu đầu tiên, cứ kết thúc như vậy trong sự trợn mắt hốc mồm của mọi người.
Mà càng nhiều người, thì đối với trận trù đấu thứ hai càng thêm đáng mong đợi.
Nhục Ma Cáp Lý, người nằm trong mười vị trí đầu bảng Thiết Bia Trù muốn cùng tên cuồng vọng kia khiêu chiến trù đấu, mọi người đối với chuyện này đều có chút chờ mong, trù đấu hôm nay đã để bọn họ mở rộng tầm mắt.
Hai vị đầu bếp nhất đẳng trù đấu, ngày bình thường căn bản sẽ không gặp được chuyện này.
Rất nhiều người, đến khi đi ra khỏi Thao Lâu, trong lòng vẫn kích động khó mà bình tĩnh như cũ.
Loại cảm giác kích thích kia, khiến cả người bọn họ đều đang run rẩy nhè nhẹ.
......
Đêm tối, sự im ắng tĩnh lặng dần đến.
Trung bộ Tiềm Long Đại Lục, ánh sáng ngũ sắc tỏa rạng bên trong dãy núi.
Một tế đàn được xây nên từ linh thạch tỏa sắc rực rỡ, bỗng có một bóng dáng mặc áo bào tím ngồi ngay ngắn, toàn thân người kia đều như được năng lượng mạnh mẽ xao động quấn quanh lấy, trong lúc hít thở, có dải lụa màu trắng xuyên qua hơi thở của hắn ta.
Thỉnh thoảng dâng lên, gầm rú từng trận.
Ở phía xa người áo bào tím kia, có một người phụ nữ diễm lệ ung dung cao quý đứng đó, đôi mắt người phụ nữ đẹp nhìn chằm chằm vào Tử Tôn đang ngồi bên trên tế đàn kia, lông mi thật dài thỉnh thoảng run rẩy.
Bỗng nhiên, người mặc áo bào tím kia, đột nhiên mở mắt ra, bên trong đôi mắt có ánh sáng rực rỡ đang lưu động, trên đỉnh đầu ngưng tụ bay ra một cái trận pháp, trận pháp kia chuyển động, ánh sáng sặc sỡ loá mắt.
Thiên Khung Chi Thượng, đêm tối yếu ớt, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Nhất Khỏa Tinh Thần đột nhiên tỏa ra muôn vàn ánh sáng chói lóa, tương ứng với Tử Tôn trên tế đàn, Nhất Khỏa Tinh Thần từ trên bầu trời bắn xuống, rất nhanh đụng vào phía trên trận pháp kia, lập tức, toàn bộ dãy núi tựa như cũng bị tinh quang bao phủ.
Trải qua trận pháp tinh luyện, một tia sáng màu làm nhạt như con rắn nhỏ từ bên trong trận pháp kia chui ra, cuối cùng chui vào trong mi tâm của Tử Tôn.
Trên người Tử Tôn có rất nhiều ánh sáng chói mắt, cuối cùng vẫn tán ra.
Mỹ nhân nơi xa, tia sáng bên trong đôi mắt rất nhanh liền biến mất, sự thất vọng khó tả tràn ngập.
- Vẫn thất bại sao?
Thở dài một hơi, mỹ nhân quay người liền biến mất ở chung quanh tế đàn.
Tử Tôn phun ra một ngụm trọc khí, xung kích của hắn ta lại thất bại một lần nữa… Muốn đột phá sao lại gian nan như thế.
Thần Linh cảnh giới không hổ là Thần cảnh khó khăn nhất bên trong cảnh giới, mỗi một tiểu cảnh giới tăng lên, đại cảnh giới so với trước đó tăng lên hầu như đều khó khăn hơn.
Tử Tôn đứng lên, đôi mắt trở nên sắc bén.
- Thời gian không nhiều...... Nếu như còn không có cách nào đột phá, dựa vào thực lực của ta, sẽ không thể áp chế được súc sinh kia...... Đến tăng tốc công phá Thao Thiết Cốc, lấy được truyền thừa do chủ nhân đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc lưu lại, cùng bản tu luyện chép tay, trong đó có lẽ sẽ đề cập đến phương pháp đột phá nhanh như thế nào.
Cốc chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc kia, tu vi thông thiên, sau khi biến mất đã để lại cho truyền thừa Thao Thiết Cốc vô cùng quan trọng, đối với truyền thừa kia, có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm.
Trong Tiềm Long Vương Đình có rất nhiều Thánh Địa đều nhìn chằm chằm Thao Thiết cốc, mục đích đều là vì truyền thừa kia.
Ông......
Tử Tôn đứng lên.
Trong ánh mắt hắn ta tỏa sáng rạng rỡ.
Từ nơi xa như vậy, một bóng người vụt bay nhanh đến, cuối cùng quỳ ở trước mặt hắn.
- Tử Tôn đại nhân......
- Sao rồi? Việc ở Thao Thiết Cốc như thế nào rồi? Truyền thừa có thể lấy được không?
Tử Tôn chắp lấy tay hỏi.
Cả người đạo nhân ảnh kia lập tức run lên, sau đó có chút đắng chát mở miệng nói:
- Tại hạ tiến công Thao Thiết Cốc, lại bị Sở Trường Sinh của Thao Thiết cốc đánh phải lùi bước… Truyền thừa, chưa từng lấy được.
- Bị đánh lùi? Không phải ngươi mang theo Kim Giáp Vệ mà đến sao? Có Kim Đao giúp ngươi, coi như thực lực của Sở Trường Sinh kia cường đại, cũng không có khả năng đánh thắng được hai người các ngươi liên thủ...... Trừ phi Sở Trường Sinh đã là đại năng.
- Kim Đao...... Kim Đao cũng không có liên thủ cùng thuộc hạ, mà là đến để tìm kiếm tin tức về sinh linh Minh Khư … Cuối cùng, hình như… Vẫn thất lạc!
Lão già râu trắng cả người đều run như cầy sấy, run cầm cập nơm nớp.
Hắn đối với Tử Tôn trước mắt thật sự kính sợ vô cùng.
Tử Tôn này chính là người cầm quyền đệ nhất của Thiên Tuyền Thánh Địa ngoại trừ Thánh Chủ ra, có được phần lớn quyền quản lý Thiên Tuyền Thánh Địa, vô cùng uy nghiêm, lạnh lùng vô song.
Thế nhưng, bây giờ cho dù là Tử Tôn thì đôi mắt cũng không khỏi co rụt lại.
Thực lực Kim Đao đều đã gần với đại năng, sao có thể dễ dàng bị xử lý?
Ở trong Tiềm Long Đại Lục còn có sinh linh Minh Khư có thể đạt tới đại hư đỉnh phong tồn tại?
Không có khả năng, trên Tiềm Long Đại Lục có pháp tắc áp chế, căn bản cũng không có khả năng xuất hiện loại sinh linh Minh Khư cấp bậc kia, trừ phi…
Đôi mắt Tử Tôn lóe lên, sau đó lắc đầu, không có khả năng, không thể nào giống trong tưởng tượng của hắn ta như thế được
- Chuyên của Kim Đao tạm thời không đề cập tới, hiện tại truyền thừa Thao Thiết Cốc là quan trọng nhất, cường giả các phương giờ phút này đều đang chăm chú chuẩn bị xuất thủ, chúng ta không thể để mất… Ta ban thưởng cho ngươi trang bị Thí Thần, tiến đến Thao Thiết Cốc, mang truyền thừa về.
- Lập công chuộc tội......
Tử Tôn nói, hắn ta nói mỗi một câu, cả người lão giả kia liền lắc một cái, bên trong đều toát ra vẻ hoảng sợ.
Sợ hãi không thôi.
-Lần này có khả năng những thánh địa khác cũng sẽ ra tay, bọn hắn nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng sẽ không nhịn được, cho nên lần này ngươi sẽ đụng phải cường giả cầm trong tay trang bị Thí Thần của Thánh Địa còn lại, có điều ngươi phải nhớ kỹ...... Không được nhượng bộ, mục đích chính là vì truyền thừa.
Tử Tôn nói.
Lão giả gật đầu, cúi đầu lui ra.
Bên trong đôi mắt Tử Tôn có tia sáng lấp lóe, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, bầu trời đầy sao, tựa hồ có một vệt ánh sáng đang bay xẹt qua.
......
Hôm sau.
Bộ Phương mở mắt ra, hắn mang theo Tiểu Bạch và Tiểu Nha đi ra khỏi khách điếm chuyên biệt mà Lục trưởng lão sắp xếp cho hắn.
Bên trong khách điếm này có phòng bếp được phân phối đặc biệt, nhằm để Bộ Phương có thể luyện tập nấu nướng.
Đêm qua, Lục trưởng lão kia mặt dày mày dạn muốn hắn đem Thiên Địa Huyền Hỏa thuộc về hắn nhả ra đưa cho ông ta, bị Bộ Phương vô tình cự tuyệt, về sau lại lôi kéo thuyết phục Bộ Phương, không giao ra hỏa diễm thì nhất định phải ở lại trong Thao Thiết Cốc.
Bộ Phương cũng im lặng một chút, lúc ấy liền muốn để Tiểu Bạch đánh gã Lục trưởng lão kia một hồi.
Chỉ là tên kia vọt đi nhanh quá, cho nên Bộ Phương mới có chút phiền muộn.
Có điều đêm qua phiền muộn cũng không thể ảnh hưởng tâm tình sáng nay của Bộ Phương.
Sau khi hắn luyện tập món ăn ở trong phòng bếp một hồi liền rời khỏi khách điếm, tiến về quảng trường Thao Lâu kia.
Trên quảng trường đã sớm có tiếng người huyên náo, chung quanh vòng vây đầy người lít nha lít nhít.
So với hôm qua, hôm nay hình như càng thêm náo nhiệt và nóng bỏng, bọn họ đều đến quan sát trù đấu, trận trù đấu hôm nay, bọn họ đã mong đợi lâu thật lâu.
Bộ Phương từ bên ngoài Thao Lâu đi tới, đại môn rộng mở, ngàn vạn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rọi vào cả thân thể Bộ Phương, có chút huyền bí.
Bên trong quảng trường Thao Lâu, ngoại trừ Nhục Ma Cáp Lý bên ngoài, mười cường giả đứng đầu trù bảng đều đã tụ tập đủ.
Ánh mắt bọn họ nghiêm nghị nhìn về phía Bộ Phương.
Bộ Phương có thể uy hiếp được bọn họ hay không, một trận hôm qua cũng không thể có biểu hiện quá chuẩn xác, nhưng mà hôm nay...... Nếu như Bộ Phương đánh bại Nhục Ma Cáp Lý, vậy thì không còn nghi hoặc chút nào nữa, tên đầu bếp nhỏ Bộ Phương này, đối với bọn họ mà nói, đều sẽ mang sự uy hiếp rất lớn, trù đấu của hắn không phải nói để chơi.
Mỗi người bọn họ hẳn là đều đang sốt sắng.
Trung tâm quảng trường Thao Lâu, hai tòa lôi đài tinh xảo tướng xướng hô ứng.
Ở chính giữa võ đài bày ra năm vị trí giống như hôm qua.
Sở Trường Sinh an tĩnh ngồi tại chỗ, hít thở đều đều, có linh khí dâng trào, sau khi đột phá đến cập bậc tám đạo Thần Hồn, sức chiến đấu có thể so với đại năng, thực lực trở nên vô cùng cường đại, uy áp nặng nề.
Đùng đùng đùng…
Bộ Phương đi tới trước bếp lò thuộc về mình, sắc mặt không biểu tình.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy toàn bộ lôi đài đều như rung động, hơi chút nghi hoặc quay đầu nhìn sang.
Lập tức thấy được ở lối vào kia có một vệt bóng đen khổng lồ áp bách ập đến.
Bóng đen kia mười phần to lớn, tựa hồ là giống như một tòa núi nhỏ.
Đại môn quảng trường Thao Lâu rất to lớn, nhưng bóng đen kia lại trông có vẻ là từ ngoài cửa xâm nhập tiến vào.
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhìn vào phía dưới cái bóng đen khổng lồ kia, có một vầng thân ảnh nhỏ bé.
Chính là Nhục Ma Cáp Lý đó.
Thịt mỡ toàn thân Nhục Ma Cáp Lý rung rung, trên vai khiêng cái bóng đen khổng lồ kia từng bước từng bước từ bên ngoài đi tới, bước vào quảng trường Thao Lâu.
- Cái này… Đây là Linh Thú Thần Hồn cảnh à! Ôi là trời!
- Con Linh Thú này khổng lồ quá… Uy áp thật mạnh!
- Chẳng lẽ Nhục Ma muốn dùng thịt Linh Thú khổng lồ như vậy để nấu nướng à?

Khán giả đều ồ lên, hít vào một ngụm khí lạnh.
Bành một tiếng.
Thân ảnh như ngọn núi nhỏ bị Nhục Ma ném đi, nện xuống đất, toàn bộ lôi đài đều rung lên.
- Thật ngại quá, tới chậm rồi… Trù đấu của chúng ta liền bắt đầu ngay bây giờ đi.
Nhục Ma Cáp Lý vừa cười vừa nói, Thái Đao trong tay hắn ta chuyển động, cắt xuống một khối thịt tươi đẫm máu trên người con Linh Thú này, bỗng nhiên cắn xé nhấm nuốt.
Bộ Phương nhìn thoáng qua con Linh Thú khổng lồ, con Linh Thú này vẫn chưa chết, khí tức trên thân còn chưa tan hết đi, hô hấp yếu ớt đang lưu chuyển.
Đây chính là thịt mà Nhục Ma lựa chọn đấy…
Linh Thú Thần Hồn cảnh quả nhiên là tuyệt tác, không hổ là Nhục Ma mà!
-Cái này tương đương với hươu Chấn Thiên, Linh Thú có cấp bậc ba đạo Hồn Thê cảnh giới Thần Hồn, mặc dù thân thể khổng lồ, nhưng độ di chuyển lại rất nhanh… thế mà Nhục Ma Cáp Lý vẫn có thể bắt được, thật là khó tin nổi, vì chiến thắng mà cũng đã bỏ hết cả tiền vốn luôn rồi.
Văn Nhân Thượng dựa vào trên vách tường, nốc rượu ống trúc vào miệng, cười nhạt nói.
- Nguyên liệu nấu ăn của ta đã chuẩn bị xong kĩ càng, còn ngươi đâu? Lần này tự túc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn… Hi vọng ngươi đừng để ta quá thất vọng, Thái Đao của ta… Đã sớm bức bối khó nhịn!
Nhục Ma nói.
Tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn à.
Khóe miệng Bộ Phương nhàn nhạt co lại, liếc xéo về phía Linh Thú hệt như ngọn núi nhỏ của Nhục Ma kia một chút
Sau đó phẩy tay một cái, một khối thịt thăn tinh xảo xuất hiện ở trong tay của hắn, tinh khí phía trên phần thịt thăn kia rất dư dả, linh khí tiêu tán… Yên tĩnh mà cao quý.
Rất nhiều người đều đang sững sờ, chưa từng nhìn ra được kia thịt thăn là cái gì.
Nhưng ánh mắt của Sở Trường Sinh vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình lại co rụt lại.
Nhìn miếng thịt thăn, hít vào một ngụm khí lạnh......
- Tên đầu bếp hèn mọn này thế mà lại cầm thịt Thao Thiết ra?! Cái này vẫn còn so sánh được cái cầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận