Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1476: Béo mà không ngấy, Bát Bảo Đông Pha Nhục (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nàng ta ung dung gắp một miếng thịt lên, cắn một ngụm nhỏ, vị trí cắn miếng đầu tiên là chỗ thịt mỡ.
Da heo được nấu chín tựa như thủy tinh, dính nước sốt đỏ hồng đặc sệt, có chút đẹp mắt, tràn ngập mỹ cảm làm cho người ta yêu thích.
Béo mà không ngấy...
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Mục Lưu Nhi, thịt mỡ rất mềm rất non, hơn nữa còn không có cái loại cảm giác chán ngấy khiến cho người ta chán ghét.
Thậm chí còn có một loại hương vị tươi mát, khiến cho dạ dày người ta cũng nhộn nhạo hết cả lên.
- Ngon… rất ngon!
Mục Lưu Nhi trừng lớn đôi mắt.
Đây thật sự là do Bộ Phương làm ra sao?
Tên đầu bếp phàm nhân đến từ hạ giới, thật sự là tiến bộ quá lớn rồi.
Trần quản sự là nhà bình phẩm món ăn Tiên Trù chuyên nghiệp, tất nhiên là rất nghiêm túc đối đãi với món Bát Bảo Đông Pha Nhục này.
Càng thưởng thức, càng có thể cảm nhận được chỗ bất phàm của miếng thịt Bát Bảo Đông Pha Nhục này.
Cắn miếng thứ nhất xuống.
Lớp da heo chạm vào răng, phát sinh ra ma sát rất nhỏ, làm cho thể xác và tinh thần người ta đều run lên.
Sau khi cắn xuống, để lộ ra màu da trắng noãn ở bên trong.
Có một chút nước thịt chảy xuôi xuống từ chỗ bị cắn kia.
Nước sốt bao lấy nước thịt, tỏa ra mùi thịt nồng đậm, hương vị kia gần như muốn ngưng kết thành thực chất, quấn quanh trong mũi và miệng.
Miếng thứ hai, cắn xuống chỗ thịt nạc.
Ở đó lại càng mềm nhuyễn, vào miệng lập tức tan ra.
Cũng không cần phải nhai nuốt, miếng thịt nạc kia vừa vào miệng thì đã hóa thành một dòng nước ấm, trôi tuột vào cổ họng rồi xuống dạ dày.
Khắp cả miệng đều là mùi thơm.
Nếu như là Hồng Thiêu Nhục mà người khác nấu, một miếng thịt ngấy như vậy, ăn vào, hàm trên trong miệng sẽ cảm thấy tê dại, nháy mắt sau đó sẽ cảm nhận được sự nhạt nhẽo của miếng thịt này.
Nhưng món Bát Bảo Đông Pha Nhục trước mắt này thì không như vậy.
Béo mà không ngấy, mùi thơm cũng không tan.
Trong lòng Trần quản sự có hơi thán phục.
Lại một lần nữa cắn tiếp một miếng, lần này, chỗ cắn xuống là vị trí còn lại của thịt nạc.
Vị trí này còn căng hơn chỗ da heo và thịt mỡ một chút, nhưng mùi vị cũng không thay đổi bao nhiêu.
Tuy rằng thịt nạc có căng, nhưng mùi thịt trong đó vừa đủ, càng phải nhai nuốt kỹ.
Càng nhai, càng có thể cảm nhận được hương vị của thịt từ bên trong.
- Đây là một món Hồng Thiêu Nhục hoàn mỹ!
Trần quản sự kinh ngạc thán phục.
Món ăn này, thậm chí không kém gì món ăn do Nhị phẩm Tiên Trù nấu ra cả.
Trần quản sự đã từng may mắn thưởng thức món ăn của Nhị phẩm Tiên Trù rồi, loại hương vị của món ăn này, cho tới nay hắn ta cũng khó có thể quên được.
Tuy rằng món Bát Bảo Đông Pha Nhục này của Bộ Phương còn chưa có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng mà… cũng không kém là bao.
Đương nhiên, ngon miệng là lẽ tất nhiên.
Chỗ kém hơn, có lẽ chính là tiên khí cô đọng ở phía trên nhỉ.
Mộc thúc trầm mặc không thôi, một miếng Bát Bảo Đông Pha Nhục đã bị hắn ta ăn sạch sẽ rồi, thậm chí ngay cả nước thịt dính trên bát cũng bị liếm không sót chút gì.
Đông Pha Nhục lót bụng, Mộc thúc cảm thấy dường như thương thế bị Đồng Mộc Hà đánh trọng thương cũng tốt lên bảy tám phần rồi.
Trong miếng thịt này có ẩn chứa tinh khí và linh khí nồng đậm, làm cho tốc độ khôi phục thương thế của hắn ta cũng trở nên nhanh hơn.
Khó trách Tiên Trù có thể trở thành chức nghiệp được quan tâm nhất và cũng được tôn trọng nhất ở Tiên Thành.
Quả thật là có tài năng bất phàm.
Bộ Phương cũng đã ăn xong miếng Đông Pha Nhục.
Hắn thở ra một hơi thật dài.
Mùi thơm của lá trúc, hương vị của dược liệu, đều dung nhập vào trong miếng thịt một cách hoàn mỹ, khiến cho loại cảm giác chán ngấy của miếng thịt vơi bớt đi, làm gia tăng vị giác.
Nhìn mọi người đang đắm chìm trong tư vị của mỹ thực, Bộ Phương hơi hơi nghiêng về phía trước một chút.
Món ăn được nấu ra có thể làm cho người ta bịn rịn lưu luyến, thật ra đây là một loại hạnh phúc của đầu bếp.
Chờ đợi một lúc, mọi người mới phục hồi lại tinh thần từ trong dư vị của Bát Bảo Đông Pha Nhục.
Sắc mặt Mục Lưu Nhân có chút phức tạp mà nhìn Bộ Phương.
Sau khi Cẩu gia ăn xong thì lắc lắc mông, quay về một góc rồi nằm úp sấp xuống ngủ khò khò.
Tiểu Hoa cũng lọ mọ đi theo, ôm lấy đùi Cẩu gia mà chìm vào giấc ngủ.
Hắc Long Vương thì lại thỏa mãn nhìn Tiểu Hoa, thỉnh thoảng còn sờ sờ cái đầu bóng lưởng của mình.
Tiểu U trở về phòng đi ngủ.
Rất nhanh trong nhà hàng chỉ còn lại đám người Minh Vương Nhĩ Ha và Bộ Phương.
Mục Lưu Nhi nhìn Bộ Phương, nàng ta hít sâu một hơi.
- Chúc mừng trù nghệ của Bộ lão bản đã nâng cao thêm một bậc…
Mục Lưu Nhi nói với vẻ chân thành.
Đưa tay không đánh người tươi cười, lại nói, quan hệ của Mục Lưu Nhi và Bộ Phương cũng không tệ lắm.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, gật gật đầu.
- Đa tạ.
- Bộ lão bản, nếu ngươi đã trở thành Tiên Trù rồi... hẳn là nên cân nhắc gia nhập vào một thế gia chứ nhỉ.
Mục Lưu Nhi trịnh trọng nói.
Lời này lại làm cho Bộ Phương sửng sốt, vì sao hắn phải gia nhập thế gia chứ.
Dường như Mục Lưu Nhi cũng đã nhìn ra tâm tình của Bộ Phương, trên mặt nàng ta treo lên một nụ cười.
- Bộ lão bản có điều không biết... trở thành Nhất phẩm Tiên Trù, mục tiêu tiếp theo tất nhiên là đánh vào Nhị phẩm Tiên Trù rồi, nhưng Nhị phẩm Tiên Trù không giống như Nhất phẩm Tiên Trù, muốn đánh tới Nhị phẩm Tiên Trù thì cần phải hoàn thiện hết các phương diện, cần sở hữu Tiên Cụ thuộc về bản thân, còn phải có Tiên Hỏa, tinh thần lực phải đạt tới mức tiêu chuẩn…
- Mà muốn đạt được mấy thứ này thì tài nguyên là thứ cần thiết, mấy tài nguyên đều ở… bên trong di tích của Tiên Trù Giới.
Mục Lưu Nhi giải thích.
Bộ Phương lắng nghe rất nghiêm túc, hắn không nói gì thêm.
Xa xa, Trần quản sự ngưng trọng mà vuốt vuốt râu của mình.
- Cho nên Bộ lão bản cần phải gia nhập vào một thế gia.
- Vì sao?
Bộ Phương nhíu mày.
- Bởi vì chỉ có gia nhập vào thế gia thì mới có tư cách được tiến vào di tích…
Mục Lưu Nhi nói:
- Số lượng Tiên Trù ở Tiên Thành khá là ít, sự xuất hiện của mỗi một vị Tiên Trù đều sẽ trở thành đối tượng lôi kéo của các thế gia, bởi vì thế gia muốn giành được càng nhiều tài nguyên trong di tích hơn thì cần phải sở hữu càng nhiều Tiên Trù hơn…
Bộ Phương gật gật đầu, hắn đã hiểu được ý của Mục Lưu Nhi rồi.
Thiên Địa Huyền Hỏa của hắn đã có hơi không chống đỡ được khả năng nấu nướng hiện tại rồi.
Cho nên, hắn cần phải cân nhắc tìm kiếm Tiên Hỏa càng cao cấp hơn.
Nhưng muốn tìm kiếm Tiên Hỏa thì cần phải tiến vào di tích, tiến vào di tích thì cần gia nhập thế gia...
- Có phải Bộ lão bản đang đau đầu không biết phải gia nhập vào thế gia nào hay không?
Ngay lúc Bộ Phương đang trầm tư, Mục Lưu Nhi lên tiếng nói, khiến cho Bộ Phương có hơi sửng sốt một chút.
Bỗng nhiên.
Mục Lưu Nhi đứng lên khỏi chỗ ngồi rồi vươn tay về phía Bộ Phương.
- Thành chủ Tiên Thành Phủ Mục Gia ta, hy vọng Bộ lão bản có thể gia nhập với bọn ta…
Bạn cần đăng nhập để bình luận