Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3145: Trở lại (1)

Thời gian 100 năm qua, Bộ Phương bắt đầu tu hành lại từ đầu. Thực ra thì hắn cũng không chuyên chú vào tu hành, nấu ăn cũng là hắn đang tu luyện. Đó là một quá trình nâng cao chính mình. Trong quá trình này, nâng cao tu vi chỉ là bổ sung mà thôi. Hơn nữa còn là đạo hữu tình nên trù nghệ có tăng lên không ít.
Bộ Phương tỉnh lại sau giấc ngủ là phát hiện mình đột phá đến Tiên Vương, sau khi tỉnh lại một giấc ngủ khác lại phát hiện mình đột phá thành Thánh Nhân Đại Đạo.
Đương nhiên, trong cả quá trình, thời gian hao tổn cũng không phải ngắn. 100 năm đối với Bộ Phương mà nói không phải là ngắn ngủi. Thậm chí còn có thể nói là thời gian dài đằng đẵng.
Trong 100 năm này, tu vi dần tăng lên nên hắn đã kéo dài được sinh mệnh, dung nhan không già đi. Hắn đi qua khắp các hành tinh, tìm kiếm ngọn nguồn, gom góp từng chút hi vọng. Bên trong đó đều có giữ lại một món ăn của hắn. Một món ăn của hắn cũng đủ khiến hành tinh đó phát triển phi thường, non xanh nước biếc. Mà Bộ Phương thì lấy đi ngọn nguồn của hành tinh đó. Đây là một loại trao đổi.
Hành tinh tĩnh mịch mấy chục vạn năm. Bộ Phương không đoạt tuyệt hi vọng của nó, thậm chí còn giao phó cho nó một hi vọng mới.
Tầm Tiên Tinh.
Quán ăn trong thành.
Độc Cô Vô Song xếp bằng trong hư không, một tay nắm Thiết Kiếm, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng trời cao.
Vì sao phải hộ pháp? Độc Cô Vô Song rất rõ ràng. Đại nhân không muốn để người khác biết, hoặc nói đúng hơn là không muốn làn sóng năng lượng truyền đi. Cho nên mới cần hắn hộ pháp. Bởi vậy mà Độc Cô Vô Song nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.
Có kiếm của hắn ngăn cản, cho dù là Thánh Nhân Đại Đạo đột kích cũng không mảy may phá được.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang vọng. Trong quán ăn bắt đầu phát ra khí tức cường đại.
Ánh mắt Độc Cô Vô Song co rụt lại, thần thức khuếch tán trong nháy mắt. Toàn bộ Tầm Tiên Tinh này giờ khắc này đều được thần thức của hắn bao bọc lại.
Ở Tầm Tiên Tinh bây giờ, môn phát mọc lên rất nhiều. Những môn phái kia đều là môn phái tu tiên, trong đó có nhiều thần tiên tọa trấn. Những người này đều đến từ Đại Lục Hồng Hoang.
Mà giờ khắc này, thần thức của Độc Cô Vô Song khuếch tán trong nháy mắt. Những lão thần tiên tọa trấn môn phái đều không khỏi kinh động, mở mắt ra.
- Kiếm ý thật đáng sợ…
- Độc Cô Vô Song? Kiếm Thần năm đó thế mà lại trở về Tầm Tiên Tinh!
- Kiếm ý này sợ là có thể chém cả Thánh Nhân!

Một số lão tổ tiên môn đều run rẩy. Trong bọn hắn, cùng lắm chỉ có cường giả trình độ Tiên Vương, sao dám so với Độc Cô Vô Song. Bởi vậy đương nhiên bọn hắn không dám động vào. Thậm chí những môn đệ của bọn hắn đều không được phép bước vào lĩnh vực nơi Độc Cô Vô Song phóng thích dù chỉ một bước. Nếu không sẽ trục xuất khỏi tiên môn, giết không tha!
Dù sao thì môn phái lớn như vậy cũng không muốn vì một số đệ tử không có mắt mà trêu đến người mạnh như Độc Cô Vô Song.
Độc Cô Vô Song vô cùng bá đạo, lỡ như vì một tên đệ tử mà khiến toàn môn bị diệt thì vô cùng oan ức. Những tiên nhân kia đều phóng thích ra khí tức, tỏ ý tốt với khí tức của Độc Cô Vô Song.
Đương nhiên cũng có những người giấu kín sự hiếu kỳ trong lòng, muốn dò xét lí do Độc Cô Vô Song làm như vậy.
Độc Cô Vô Song ngồi xếp bằng trong hư không, từ từ nhắm mắt lại. Xung quanh quán ăn là trận pháp bao phủ. Trận pháp này nhìn thì đơn giản nhưng lại vô cùng phức tạp.
- Trận pháp của đại nhân cũng mạnh như vậy, so với trận pháp mỹ thực năm đó thì trận pháp này còn đáng sợ và thâm ảo hơn!
Độc Cô Vô Song sợ hãi thán phục.
Dưới sự bao phủ của trận pháp thì một tia khí tức cũng không thể phóng thích ra.
Phía xa có tiên khí lượn lờ, nhiều tiên nhân nhòm ngó từ xa.
- Cút!
Độc Cô Vô Song thản nhiên nói. Hắn nâng kiếm lên, ngón tay trên trường kiếm nhẹ nhàng bắn ra. Kiếm ngân vang trong nháy mắt vọng lên. Đám tiên nhân ở phía xa phát ra tiếng hừ lạnh!
Ánh mắt Độc Cô Vô Song vẫn lạnh lùng, không nói lời gì, chém một kiếm ra. Một kiếm chém ngang hư không, trong nháy mắt lao về phía những cường giả kia.
Uỳnh!
Kiếm khí đáng sợ tung hoành thiên địa! Trong hư không, một cường giả phát ra tiếng rú thảm, trực tiếp bị Độc Cô Vô Song chém thành hai nửa.
- Cút, không thì giết không tha.
Độc Cô Vô Song từ từ nhắm hai mắt, thản nhiên nói. Đám cường giả kia rốt cuộc cũng rút đi.

Trong quán ăn, tinh quang vô cực tràn ngập. Trong một gian phòng nhỏ mà lại giống như một dải ngân hà thu lại. Bộ Phương thi triển thủ đoạn khiến cho không gian trong phòng còn lớn hơn cả một Đại Thế Giới, thậm chí trong đó còn được tô điểm đầy những ngôi sao.
Những chấm nhỏ kia không hề đơn giản, chính là ngọn nguồn của từng hành tinh, vô cùng khó thu thập, nhưng một khi thu thập được thì vô cùng tốt.
Bộ Phương đi ở trong đó, chắp lấy tay, khóe miệng hơi nhếch lên. 100 năm hắn thu thập nhiều ngọn nguồn của nhiều hành tinh như vậy.
Vốn dĩ hắn vẫn muốn tiếp tục thu thập những ngọn nguồn của những hành tinh ngôi sao chết ở mảnh tinh vực này đều bị hắn thu thập hết. Nếu muốn tiếp tục thu thập, chỉ có thể thu thập ngọn nguồn các vì sao có sinh mệnh. Điều này có chút trái ngược với nguyện vọng của hắn, nên hắn đã không tiếp tục thu thập nữa.
Đi mệt rồi, Bộ Phương ngồi xuống. Hắn giơ tay lên, cánh tay trắng nõn như không nhiễm bụi trần. Ánh mắt dịu dàng…
Uỳnh!
Một làn sóng năng lượng kỳ lạ khuếch tán. Ngay lập tức, ngọn nguồn của những hành tinh kia trời bắt đầu phi nước đại nhanh chóng.
Chúng không ngừng hội tụ đến tay Bộ Phương, càng lúc càng lớn hơn. Vô số ngọn nguồn hội tụ thành một ngôi sao lớn. Bộ Phương chỉ như một hạt bụi khi đứng trước ngôi sao đó.
Bộ Phương nắm lấy, sức mạnh tinh thần vô cùng nặng nề. Nhưng hắn phẫn vô cùng phiêu diêu, trường bào tung bay.
Hắn giơ một tay khác lên, một ngọn lửa màu bạc lặng lẽ lan tràn, trong nháy mắt khuếch tán bắt đầu đốt cháy ngôi sao kia.
Ngôi sao dưới sự đốt cháy của ngọn lửa thì trở nên sáng chói vô cùng, phát ra uy năng vô thượng.
Bộ Phương lặng lẽ quan sát.
Uỳnh…
Làn sóng năng lượng mạnh mẽ không ngừng khuếch tán. Thời gian xung quanh ngôi sao đột nhiên tăng gấp mấy vạn. Ngọn lửa kia chẳng khác nào đốt cháy ngôi sao trong vài vạn năm. Cảm giác này vô cùng huyền ảo.
Thời gian cứ thế trôi qua, Bộ Phương vẫn tiếp tục khống chế ngọn lửa. Ngôi sao to lớn ban đầu dần dần thu nhỏ lại. Mà ở Tầm Tiên Tinh thì thời gian cũng chậm rãi trôi qua.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Độc Cô Vô Song ngồi xếp bằng trong hư không như một vị Kiếm Thần vô thượng. Không có bất kì cường giả nào dám ngó nghé tới.
Bộ Phương thì ở trong quán ăn, yên tĩnh khống chế ngọn lửa.
Ngôi sao càng ngày càng thu nhỏ, Không biết qua bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng chỉ to bằng một gian phòng. Rồi dần dần biến nhỏ chỉ bằng nửa gian phòng.
Vẫn tiếp tục điều khiển ngọn lửa.
Bộ Phương không hiểu rõ luyện khí nhưng với tầng thứ bây giờ của hắn, cho dù không hiểu rõ thì vẫn làm được vô cùng tốt.
Sau một lúc thì Bộ Phương đứng thẳng lên, vươn tay chạm vào ngôi sao kia. Không nhanh không chậm mà nặn. Chỉ chốc lát sau đã nặn ra bộ dạng hình người. Đầu tròn vo, cái bụng mập mạp. Bộ dạng có chút quen thuộc này khiến khóe miệng Bộ Phương hơi kéo lên một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận