Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1928: Đơn thương độc mã đối mặt với một thành! (2)

Notice: Undefined offset: 208
Hai cánh kim loại sau lưng mãnh liệt rung động, xé rách hư không, bắn về phía xa.
Tiểu Bì thì chở Bộ Phương, hóa thành một vệt kim quang cũng mau chóng đuổi theo.
Bên dưới, hỏa quang do cường giả Tiểu Thánh tự bạo tạo thành cũng đang dần tiêu tán đi.
Kim quang của Thần Trù truyền thừa cũng lấp lóe chập chờn.
Địch Thái Giới Chủ và Ảnh Nha, đến cuối cùng ai thu hoạch được truyền thừa, vẫn chưa thể biết được.

Bên ngoài Thâm Uyên Thành.
Trên tường thành huyết sắc cao chót vót.
Một bóng người ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn của tường thành.
Gió lạnh nhè nhẹ thổi qua làm bay sợi tóc của người này lên.
Trên tường thành, từng vị Chấp Pháp Sứ đứng trang nghiêm ở đó, mỗi người đều nhìn về phía xa, khí tức hòa cùng một chỗ, như hình thành một cỗ khí thế đáng sợ ngút trời.
Ở giữa tường thành.
Từng sợi xích huyết sắc quấn lại cùng một chỗ, “rầm rầm” lắc lư trong hư không, không ngừng đánh vào hư không.
Sợi xích khóa chặt vào thuyền U Minh đen kịt.
Trên thuyền U Minh, Mộng Kỳ đang bị trói chặt ở đó.
Lưu Nha máu me khắp người, khí tức uể oải cũng bị trói ở trên đó.
Gió thổi lướt qua, vỗ vào hai người họ, như thể mang đến khí tức tử vong nồng đậm.
Huyết bào của Tài Quyết Sử xoay tròn.
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn về phía xa, ánh mắt rơi thẳng Hư Không Loạn Lưu ở xa xa.
Dường như đang đợi cái gì đó.
Hôm nay là ngày thứ ba, là ngày cuối cùng mà Đại Tài Quyết Sử cho hắn ta.
Các Chấp Pháp Sứ của Thâm Uyên Thành đã xuất thủ, chấp hành mệnh lệnh của Đại Tài Quyết Sử.
Mà hắn ta, phải ở lại Thâm Uyên Thành để chờ thanh niên đó, thanh niên đã giết chết Huyết Tam.
Hắn ta tin rằng, thanh niên kia nhất định sẽ đến. Dù sao… hắn cũng chuẩn bị cho thanh niên kia một lễ vật lớn.
Bỗng nhiên.
Bên trong Hư Không Loạn Lưu mênh mông rộng lớn.
Đột nhiên truyền đến một trận tiếng nổ.
Tài Quyết Sử mặc huyết bào bỗng nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt có huyết quang bao phủ, như xé tan bóng đên, nhìn thẳng về phía xa.
Ở chỗ ấy…
Có hai bóng người phi tốc chạy đến.
Một đạo kim quang và bạch quang bao phủ.
Ngay lập tức lao đến, tiếng nổ vang vọng.
Ong…
Kim quang tiêu tán, lộ ra thân hình ở trong đó. Đó là một thanh niên cưỡi tôm, mà bạch quang bên cạnh thanh niên lại là một con khôi lỗi.
Thanh niên này chính là thanh niên giết chết Huyết Tam…
Cũng là người mà hắn ta đang chờ.
Oanh!
Trên tường thành, các Chấp Pháp Sứ đều há mồm, phát ra tiếng gầm lớn.
Tiếng gầm này phát ra cùng một chỗ, giống như hóa thành một tiếng vang rung động đất trời, vô cùng chói tai, như muốn làm Bộ Phương kinh sợ, khiến trong lòng Bộ Phương phải nảy sinh sự sợ hãi.
Xiềng xích quấn quanh trên thuyền U Minh.
Mộng Kỳ chậm rãi mở đôi mắt mơ màng ra, sắc mặt tái nhợt.
Từ xa, nàng ta nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, chính là Bộ Phương.
Thế mà Bộ Phương lại đơn thương độc mã đánh tới Thâm Uyên Thành?
Hắn điên à?
Lưu Nha ở bên cạnh Mộng Kỳ, máu me chảy khắp người, chậm rãi ngẩng đầu lên, khó khăn mở mắt ra nhìn về phía Bộ Phương ở nơi xa.
- Không ngờ Tiên Trù Giới cũng có loại… tồn tại này… Dũng khí rất đáng khen.
Lưu Nha nói, máu từ khóe miệng hắn chảy xuống, nhưng trong lòng cũng có chút chua sót.
- Hắn… cũng là một kỳ tích.
Mộng Kỳ nỉ non nói.
- Kỳ tích? Cái đấy không tồn tại… Đơn thương độc mã đối mặt với Thâm Uyên Thành, cho dù là ba người yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ của Minh Ngục cũng chưa có dũng khí như vậy. Hành động này chính là đi chịu chết…
Lưu Nha nói. Mặc dù trong miệng hắn nói Bộ Phương đến chịu chết, nhưng cũng hiếm khí trong mắt hắn toát ra vẻ kính nể.
Lưu Nha hắn không phải đầu bếp, không phải là thiên tài Ảnh Ma Nhất Mạch, nhưng cũng là cường giả được ngưỡng mộ nhất
- Ta tin tưởng hắn, hắn chính là kỳ tích…
Mộng Kỳ kiên định nói.
Oanh!
Trên tường thành loang lổ.
Tài Quyết Sử mặc huyết bào đứng lên.
Đôi mắt sáng như đuốc, mang theo sát ý lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Bộ Phương ở nơi xa.
Trên toàn bộ tường thành như thể có một màu huyết sắc bàng bạc, che khuất cả bầu trời.
Tài Quyết Sử mặc huyết báo, một tay nắm lấy sợi xích huyết sắc, đột nhiên dùng lực một cái.
Lập tức làm phát ra tiếng “rầm rầm”, thuyền U Minh rung động dữ dội.
Dường như muốn dùng cái này để làm Bộ Phương kinh sợ.
Nơi xa.
Trên mặt Bộ Phương không có biểu tình gì đến đây.
Hai màu trắng đỏ trên tước vũ bào đan xen, tung bay trong gió.
Khi Bộ Phương đến gần Thâm Uyên Thành.
Sát ý của Tài Quyết Sử nhất thời tăng vọt lên.
- Nghe lệnh của ta! Tất cả Chấp Pháp Sứ… toàn lực công kích! Giết!
Một tiếng rít lên, từ trong miệng Tài Quyết Sử bắn ra.
Sau đó, giống như có kinh lôi khuếch tán ra.
Oanh!
Trên tường thành.
Từng đạo khí tức đáng sợ lập tức tràn ngập ra.
Từng vị Chấp Pháp Sứ bộc phát ra chiến ý.
Từng đạo huyết sắc quang hoa như hóa thành năng lượng bành trướng, oanh sát về phía Bộ Phương.
Chỉ trong nháy mắt.
Trước mắt Mộng Kỳ và Lưu Nha có năng lượng vô cùng chói mắt che khuất.
Thân hình của Bộ Phương trong nháy mắt bị nuốt chửng lấy.

Bên ngoài Thâm Uyên Thành.
Trong hư không mênh mông.
Từng chiếc chiến thuyền của Minh Ngục chậm rãi chạy đến, áp lực đáng sợ tiêu tán ra như muốn đánh sập cả hư không.
Chiến thuyền của Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, chiến thuyền của Ảnh Ma Nhất Mạch, còn có cả chiến thuyền của Giác Ma Nhất Mạch.
Đang nhao nhao xông đến.
Tam tộc của Minh Ngục, đang ầm ầm đánh giết đến Thâm Uyên.
Thâm Uyên phản bội, lấy Thần Trù truyền thừa làm đường dẫn, tàn sát thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Minh Ngục, diệt sát cường giả Đại Thánh tọa trấn Thâm Uyên của Minh Ngục.
Chuyện này đã triệt để chọc giận Minh Ngục, tam tộc của Minh Ngục cùng thương lượng, điều động đại quân đánh tới…
Mỗi một chiếc chiến thuyền đều có một vị cường giả Đại Thánh tọa trấn.
Phảng phất như có nỗi áp lực khủng bố đang từ hư không xông đến.
Biên giới của Thâm Uyên Thành.
Đại quân Thâm Uyên tập kết.
Trong tay Đại Tài Quyết Sử cầm một thanh Huyết Sắc Liêm Đao khổng lồ…
Huyết bào trên thân bay phấp phới, nhìn thẳng về ba chiếc chiến thuyền cực đại của Minh Ngục đang từ xa chạy đến, khóe miệng chậm rãi nhếch lên…

Thâm Uyên.
Bên trong Động Thiên.
Từng tiếng nổ “ầm” vang vọng.
Một con Hắc Cẩu, cả người đều tửu khí, say khướt bắn ra, hóa thành một đạo lưu quang đen nhánh, nháy mắt bay xa.
Bước chân Hắc Cẩu đi duyên dáng như mèo, đi dạo trong hư không.
Trong miệng thì ngậm một vò rượu.
Mặt mũi đầy vẻ mơ màng.
Sau lưng Hắc Cẩu, một thanh niên với hai cánh thịt dữ tợn sau lưng đang phát ra tiếng gầm phẫn nộ, không ngừng đuổi theo, mỗi một chiêu đánh ra đều khiến hư không sụp đổ!
Hồi lâu sau.
Thanh niên có cánh thịt kia đình trệ trong hư không, trong mắt là ánh sáng vàng sậm đang lan tràn, nhìn Hắc Cẩu đi từng bước ưu nhã như mèo kia, tức đến cả người run lẩy bẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận