Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1487: Chẳng lẽ là di tích giả? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhìn từ trên cao, di tích này giống như một đóa hoa sen thật lớn.
Đây là một thế giới nhỏ, mọi người hạ xuống, tất cả đều dừng ở phía ngoài cùng của cánh hoa sen, hình như có cấm chế gì đó ở chính giữa đóa hoa đang cản trở thuyền chiến hạ xuống.
Sau khi từng chiếc thuyền chiến một hạ xuống, tất cả đều dừng ở phía ngoài cùng của cánh hoa sen.
Có mấy vị cường giả đi ra từ trên thuyền chiến.
Thoạt nhìn thì di tích này cũng không lớn, rất rõ ràng là nơi Nhất phẩm Tiên Trù lấy được cơ duyên.
Thiên địa này vô cùng nóng, trong mảnh đất dưới chân đang không ngừng tản mát ra một loại cảm giác ấm áp, loại cảm giác này rất mãnh liệt, tựa như dưới nền đất có một ngọn lửa nào đó đang tuôn ra vậy.
- Chắc chắn nơi này có Tiên Hỏa! Hơn nữa hình như cấp bậc cũng không thấp, nếu đoán không sai thì có thể là Tiên Hỏa Trung Đẳng, là ngọn lửa có khả năng được xếp vào top một trăm trên bảng xếp hạng Tiên Hỏa đó!
Một vị Tiên Trù ngồi xổm xuống, một bàn tay của hắn đặt lên trên mặt đất, cảm nhận được nhiệt lượng dồi dào truyền đến từ trong mặt đất, trên mặt hắn ta hơi lộ ra vẻ vui mừng.
Tiên Hỏa có rất nhiều loại, nhưng có thể lên được bảng xếp hạng Tiên Hỏa thì đều được xem là Tiên Hỏa cực kỳ trân quý rồi.
Thuyền U Minh hạ xuống.
Mọi người lại không hề đi xuống từ trên thuyền U Minh.
Bộ Phương ngồi ở đầu thuyền, Tiểu U đứng phía đầu thuyền mà nhìn quanh thế giới này.
Tầm mắt Tiểu U gắt gao mà nhìn chằm chằm vào mảnh đất ở vị trí trung tâm của di tích kia, đôi mắt nàng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm một thanh que cay, lần đầu tiên cả người hắn ta trở nên ngưng trọng như vậy.
- Cảm giác thật là kỳ lạ… sao trong lòng lại có chút bất an vậy chứ?"
Minh Vương Nhĩ Ha nhéo nhéo mi tâm của mình, sau đó răng nanh cắn một miếng đứt thanh que cay.
Sắc mặt của Tiểu U lạnh lẽo, nàng điều khiển thuyền U Minh chạy về phía trước.
Là thuyền U Minh có thể đi xuyên qua bí cảnh, chủ yếu là Tiểu U không cần phải rời khỏi thuyền U Minh là vẫn có thể chạy được.
Chỉ có điều, dường như Bộ Phương cũng không muốn cứ đứng mãi trên thuyền U Minh.
Cho nên sau khi hắn nói với Tiểu U một tiếng rồi nhảy xuống thuyền.
Hắn động tâm thần một cái.
Một trận pháp lập lòe xung quanh cơ thể hắn.
Ngay sau đó, Tiểu Bạch với cái đầu tròn vo hiện ra từ trong trận pháp.
Hai cái cánh bằng kim loại sau lưng Tiểu Bạch dang ra vang lên tiếng leng keng, cực kỳ sắc nhọn.
Phần phật một tiếng.
Trên thuyền U Minh lại có một bóng người nhảy ra.
Bóng người nhỏ xinh kia trở mình xoay một vòng trên không trung, sau đó hạ xuống, ghé vào trên đầu Tiểu Bạch, híp mắt.
Ầm!
Thanh thế Tiểu Bạch rơi xuống đất cực kỳ to lớn.
Dẫn tới khắp bốn phía đều chấn động kịch liệt.
Tiểu Hoa cười ha ha mà ôm lấy đầu của Tiểu Bạch, con bé mở to hai mắt, tò mò nhìn bốn phía xung quanh.
Bộ Phương hạ xuống đất, hắn cau mày nhìn quét khắp nơi.
Vị trí mà bọn họ hạ xuống, hẳn là gần với mảnh đất ở trung tâm hơn một chút so với tiểu đội Tiên Trù của mấy thế gia kia.
Dường như Bộ Phương đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo động của mấy cường giả Tiên Trù ở phía xa xa rồi.
- Chúng ta đi…
Bộ Phương không nói gì thêm nữa, hắn xoay người đi về phía mảnh đất ở trung tâm.
Di tích này rất không tệ, rất nhiều linh quả ở đây đều thích hợp trồng cấy trong Điền Viên Thiên Địa.
Nếu tiểu đội Tiên Trù của Mục phủ không muốn để hắn tiến vào bí cảnh, vậy thì Bộ Phương cũng sẽ không khách khí nữa, hắn đi trước một bước, hái sạch hết tất cả tài nguyên luôn!
Tiểu Hoa là thần thú viễn cổ, là Thất Thải Phệ Thiên Mãng, tuy rằng hiện giờ con bé vẫn còn ở trạng thái nhỏ tuổi, nhưng tính cảm ứng của con bé đối với linh vật còn nhạy bén hơn cả Bộ Phương nữa.
Tiểu Hoa đi xuống từ trên đầu của Tiểu Bạch, sau đó bắt đầu vui vẻ mà chạy như điên về phía xa xa.
Mà mỗi lần con bé đều có thể tìm ra được linh tài tràn ngập linh khí.
Phảng phất như đám linh tài rất không tệ, tất nhiên Bộ Phương không hề khách khí chút nào mà vơ vét hết sạch, sưu tầm về Điền Viên Thiên Địa.
Không hề để lại một chút gì cho tiểu đội Tiên Trù ở phía sau.
Ngưu Hán Tam của Điền Viên Thiên Địa nhìn từng gốc cây linh tài xuất hiện, hắn biết Bộ Phương lại bắt đầu kiếm chuyện rồi, cho nên hắn vội vàng lớn tiếng kêu Tam Nhãn Cuồng Sư rồi bắt đầu thu thập đám linh tài này.
Tiểu Hoa chạy như điên trong di tích, đôi chân vui mừng, trên mặt con bé lộ ra vẻ tươi cười.
Thỉnh thoảng con bé túm lấy một trái linh quả rồi nhét vào trong miệng, nhai nuốt chẹp chẹp, nước trái cây văng ra khắp nơi, hương thơm xộc vào mũi.
Đôi khi, cũng sẽ chỉ tay về phía xa xa.
Nói cho Bộ Phương phương hướng của linh tài.
Bộ Phương sẽ tiến đến, vơ vét hết linh tài đi.
Cả đường đi có tiểu nha đầu này, ngược lại làm cho tốc độ vơ vét bảo bối linh tài của Bộ Phương nhanh hơn không ít.
Hơn nữa còn lại là cái kiểu vơ vét cả đống, sạch sẽ không còn một mảnh, cái kiểu không để sót lại bất kỳ bảo bối nào cả.
Chỉ có điều cũng đáng tiếc, một đường tới đây, Bộ Phương đều không hề phát hiện tiên tài…
Chẳng qua cũng bình thường thôi, dù sao thì tiên tài cũng là tiên tài, cho dù có ở trên tiên thụ thì cũng có chút hiếm, càng đừng nói là ở trong di tích.
Có lẽ, số lượng tiên tài trong di tích có thể cực kỳ ít, hơn nữa chắc chắn sẽ có linh thú khủng bố bảo vệ.
Muốn gặp được vẫn phải dựa vào một chút cơ may.
Bộ Phương đang vui vẻ sưu tầm ở phía trước, nhưng tiểu đội Tiên Trù ở phía sau đã lộ ra vẻ mặt táo bón rồi...
Di tích Liên Hoa có đủ các loại cánh hoa rơi xuống.
Tất nhiên địa điểm được chọn để hạ xuống của tiểu đội Tiên Trù trong mấy thế gia đều không giống nhau.
Đương nhiên, đi cả hành trình, mục tiêu của bọn hắn là mảnh đất trung tâm của di tích Liên Hoa, cuối cùng cũng sẽ gặp phải thôi.
Chẳng qua là bọn hắn còn có thể đến tìm kiếm càng nhiều tài nguyên hơn ở địa phương khác.
Người hạ xuống phía sau Bộ Phương không phải ai khác, chính là tiểu đội Tiên Trù của Mục phủ.
Tất nhiên đây là do Bộ Phương đặc biệt chọn.
Dù sao, người cự tuyệt hắn chính là tiểu đội Tiên Trù của Mục phủ, Bộ Phương là một tên đầu bếp có lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên hắn sẽ không để cho hành trình đi di tích của bọn họ được thoải mái vui vẻ.
Vẻ mặt của Đao Ba Nam có chút âm trầm và nghi hoặc.
Là Nhất phẩm Tiên Trù danh tiếng đã từng trải qua rất nhiều lần đi di tích, tất nhiên hắn ta biết bên trong đó ngoại trừ Tiên Tài Tiên Hỏa ra, còn có rất nhiều bảo vật linh tài, những thứ này đối với bọn hắn mà nói mới là thu hoạch và tài nguyên chủ yếu của bọn hắn.
Dù sao thì số lượng Tiên Tài Tiên Hỏa cũng có hạn, hơn nữa bình thường nó đều xuất hiện ở mảnh đất trung tâm, đến lúc đó tiểu đội Tiên Trù của các thế gia lớn sẽ phát động tranh đoạt.
Một khi không tranh giành được, đám linh tài và bảo vật này cũng chỉ có thể trở thành thu hoạch cuối cùng của bọn hắn mà thôi.
Nhưng mà…
- Sao có thể! Đi cả một đường này… mà chả có một gốc cây linh tài nào cả?! Cũng chưa từng nhìn thấy linh quả luôn… sao có thể như vậy được chứ?
Khóe miệng Đao Ba Nam đều đang run rẩy, sắc mặt hắn ta vô cùng âm trầm.
Mẹ nó chẳng lẽ hắn ta đã đến phải một di tích giả rồi sao chứ?
Đám Tiên Trù đi theo phía sau Đao Ba Nam ai nấy cũng đều cúi gằm đầu xuống, sắc mặt người nào cũng xanh mét.
Đã nói là tài nguyên mà? Nói trước là linh tài linh quả rồi mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận