Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1002: Giết tam đệ của ta, dùng máu tế điện (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Sao lại hết rồi… Lão Bộ, sao? Lão Bộ, người đâu? Ta vẫn muốn tìm mấy cây Lạt Điều nữa!
Minh Vương có chút bức bối, hắn nhìn xung quanh, Tử Vân Thánh Nữ ở bên cạnh che mặt gục xuống bàn cười trộm. Cách đó không xa là Mộc Chanh vẫn đang chìm đắm trong mỹ vị và đám Lưu Gia Lý mặt không biến sắc.
Nơi xa là Lục Đào đang hồn bay phách lạc, và u Dương Trầm Phong tràn đầy vẻ cười khổ.
Sớm đã không thấy bóng dáng Bộ Phương.
Bỗng nhiên.
Minh Vương cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn về nơi xa.
Chỗ đấy có tiếng rít gào điếc tai nhức óc, vạn thiên linh khí tụ tập đến, giống như muốn hoàn toàn phá hủy nơi đó.
- Hả? Cái gì vậy?
Minh Vương sững sờ.
Ở trên cao có một đôi tròng mắt trắng hiện lên, trong đôi mắt này tràn đầy bi thương và sát khí.
Đôi mắt dừng lại trên người Minh Vương, sát ý tăng vọ.
- Ngươi giết tam đệ của ta! Chết đi!
Âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến làm cho mọi màng nhĩ mọi người đều trấn động, giống như muốn đóng băng mọi thứ.
Lục Trưởng Lão rung động tinh thần, toàn thân run sợ. Dưới uy lực này, chỉ dám quỳ xuống!
Đó là uy lực của Thần Linh!
Một nửa Thần Linh cảnh đại năng!
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, trong Thao Thiết Cốc sao lại xuất hiện loại nhân vật đáng sợ như thế này?
Uỳnh…
Diệt Nhật cung rơi trên mặt đất bất ngờ lóe sáng, một giây sau đã phóng lên trời, bay về hướng bóng người Thiên Khung Chi Thượng.
Lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của người kia.
Mặt mũi Trần Long tràn đầy bi thương, tay hắn run run vuốt ve cái này Diệt Nhật cung, cảm thụ được khí tức của Trần Thương còn lưu lại ở trong Diệt Nhật cung, lửa giận trong lồng ngực không ngừng dâng lên!
Sát ý không ngừng phun trào.
Giết giết giết!
Diệt hết Thao Thiết Cốc, giết hết…
Hãy chôn cùng với tam đệ của ta!
Minh Vương Nhĩ Cáp không biết cầm một cây cỏ dại từ chỗ nào, ngậm trong miệng, có phần hài lòng nhìn nhân vật đáng sợ giữa không trung này.
Thân thể những người xung quanh rung động. Thế nhưng là hắn lại không có chút nào ảnh hưởng.
- Một nửa Thần Linh cảnh? Chậc chậc chậc...
Oanh!
Ánh mắt Trần Long dừng lại trên người Minh Vương, sát khí ngưng tụ.
Hắn chậm rãi gỡ Cự Cung trên lưng xuống. Cự Cung phát sáng, giống như có mặt trời chói chang đang nở rộ trên thân cung.
- Diêu Quang Xạ Nhật Cung, một tiễn Phá Thương Khung, giết tam đệ của ta, dùng máu để tế đi…
Ầm ầm!
Toàn bộ Thao Thiết Cốc dường như cũng lay động, vô số năng lượng hội tụ trên không trung, hóa thành một mũi tên dài khủng bố.
Mũi tên này rực sáng, giống như mặt trời Thiên Khung Chi Thượng! Vô cùng lóa mắt!
Ánh mắt Trần Long như điện, nhìn chằm chằm vào Minh Vương Nhĩ Cáp.
Trần Cung ở sau lưng hắn, sắc mặt đầy bi thương.
Dưới Thao Thiết Cốc tất cả mọi người đều run rẩy nơm nớp lo sợ, nhao nhao quỳ rạp trên mặt đất.
Đối mặt với bọn hắn, giống như đối mặt với Thần Linh.
- Một tiễn Phá Thương Khung? Cuồng vọng… Chỉ là ếch ngồi đáy giếng!
Minh Vương biến sắc, có mấy phần nghiêm nghị.
Hắn ngồi dậy, sợi tóc bay theo gió.
Tử Vân Thánh Nữ nơm nớp lo sợ núp bên cạnh Minh Vương, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
- Ca ca… ngươi thật tuấn tú! Đối mặt với Thần Linh cảnh mà vẫn cứng cỏi như vậy!
- Chết đi!
Trần Long quát lớn, âm thanh như nổ tung trong không khí.
Sau một giây, một tên như mặt trời gay gắt được bắn ra.
Dây cung đóng băng âm thanh, vang vọng bên tai tất cả mọi người, âm thanh chói ta làm người ta đau đầu muốn nứt ra!
Mặt trời gay gắt cuồn cuộn, phát ra vạn ánh sáng, chướng mắt vô cùng.
Một tên từ bên ngoài chậm rãi phóng đến, toàn bộ Thao Thiết Cốc đều rung động, gần như muốn sụp đổ.

Mạc Lưu Cơ nghiêng người dựa vào một cái cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn về phía mũi tên như mặt trời chói chang ở phía Thiên Khung Chi Thượng.
Hắn sờ lên cằm, khóe môi nhếch lên.
- Ba huynh đệ dùng cung của Diêu Quang Thánh Địa thú vị đấy. Nhưng mà lại ra tay táo bạo như thế, không sợ làm hỏng truyền thừa ở Thao Thiết Cốc sao?
Mạc Lưu Cơ giật nhẹ khóe miệng.
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, giơ một khối Tinh Bàn trong tay. Tinh Bàn này không lớn, bên trên có từng tia sáng đang chuyển động.
Trên Tinh Bàn có một tia sáng chói hơn bình thường.
- Ừm, tìm tới rồi à. Có thể làm Thánh Nữ Điện Hạ động tâm ma thực sự muốn đi gặp một chút. Hi vọng là đừng làm ta thất vọng.
Mạc Lưu Cơ ngáp một cái rồi nói, mắt nhập nhèm mở ra, khóe mắt còn có giọt nước mắt chảy xuống.
Một giây sau bay ra khỏi cây đại thụ.
Bỗng nhiên.
Cơ thể hắn đột nhiên run lên.
Ngẩng đầu không thể tin được nhìn về phía cung tên như mặt trời gay gắt kia!
- Khí tức này? Minh Khư sinh linh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận