Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1803: Xem ra cần Cẩu gia lấy lòng (1)

Bộ Phương cau mày.
Cường giả Minh Ngục đã thâm nhập đến trình độ này rồi sao?
Thần Tuyệt Sơn dù sao cũng là cấm địa Địa Ngục, dường như đã hoàn toàn biến thành hậu hoa viên của cường giả Minh Ngục. Những cường giả Minh Ngục này lui tới rất tự nhiên.
Dựa theo năng lượng pháo mà Tiểu Hồ phun ra đánh trúng hai người, bọn họ hẳn là bị cao tầng của Minh Ngục sai khiến.
Đây cũng có nghĩa là, trong Thần Tuyệt Sơn này, vẫn còn cường giả đỉnh cấp của Minh Ngục đang rình mò.
Có lẽ… toàn bộ Thần Tuyệt Sơn đã biến thành nơi thí luyện của cường giả Minh Ngục.
Điều này đối với Bộ Phương mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt, sẽ có thể khiến cho việc hắn thu hoạch Sinh Mệnh Chi Tuyền càng trở nên khó khăn.
Nhưng mà trong lòng Bộ Phương cũng có chút nghi hoặc.
Mặc kệ là tấn công vào Tiên Trù Giới hay bây giờ là thí luyện Thần Tuyệt Sơn…
Dường như Minh Ngục ngày càng trở nên tích cực hơn, không biết là gần đây đã như vậy, hoặc là vốn đã như vậy.
Đương nhiên, Bộ Phương cũng không thèm để ý. Trong Thần Tuyệt Sơn vẫn còn một sự tồn tại vô thượng đang ẩn mình ngủ say.
Trời sập còn có người cao chống lại.
Vì vậy, sự an toàn của Thần Tuyệt Sơn cũng không điều Bộ Phương cần lo lắng.
Ầm ầm!
Tiểu Hồ ăn hai viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn, phun ra hai khỏa đạn pháo, tốc độ cực nhanh, khiến hai vị cường giả Minh Ngục căn bản chưa lấy lại tinh thần đã bị đánh trúng.
Hư không nổ tung, hỏa quang nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Cuồng phong mãnh liệt tràn ngập khắp xung quanh, hóa thành từng đợt sóng khuếch tán ra.
Uy lực của vụ nổ này so với uy lực của Bạo Liệt Ngưu Hoàn còn mạnh hơn mấy phần.
Rầm rầm.
Hồ nước Thất Thải bị gió lốc thổi lên từng đợt sóng, cơn sóng từng vòng khuếch tán ra.
Sờ sờ đầu Tiểu Hồ, Bộ Phương cũng hơi kinh ngạc.
Tiểu Bạch Hồ này, ăn Bạo Liệt Ngưu Hoàn xong còn có thể phun ra… Đúng là có chút bất phàm.
Xoẹt một tiếng.
Một đạo kiếm khí sắc bén xé rách hư không, ma sát qua không khí, phát ra tiếng vang bén nhọn.
Bộ Phương ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời. Ở đó, dư âm của vụ nổ tan đi.
Lộ ra hai bóng người.
Mái tóc màu bạc trong gió phiêu đãng, thân hình chật vật.
Ánh mắt của hai vị cường giả Minh Ngục trở nên ngoan độc.
Bọn hắn nghĩ rằng, tu vi của Bộ Phương bất quá chỉ là Tam Tinh Chân Thần cảnh, bậc tu vi này đối với hắn ta mà nói chẳng khác gì một con kiến.
Thế nhưng mà…
Bọn hắn lại bị làm cho chật vật như vậy, cũng bởi vì Thiên Tinh Bạch Hồ phun ra hai quả cầu năng lượng?
Dựa theo những gì trong điển tịch ghi chép, Thiên Tinh Bạch Hồ hẳn là không có lực sát thương như vậy mới đúng!
Nhưng tại sao…
Điều này khiến hai vị cường giả Minh Ngục vô cùng khó hiểu.
Bọn họ có chút ngẩn người, bởi vì uy lực của quả cầu năng lượng kia không phải đáng sợ bình thường, suýt chút nữa làm bọn họ không nói nổi.
Nhưng mà, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Bọn họ ngăn lại một làn sóng tấn công bất ngờ về phía bọn họ. Sau đó sẽ không bị tấn công tương tự như thế một lần nữa.
Kiếm khách trâu bò thật sự sẽ không phạm phải sai lầm tương tự đến hai lần!
Kiếm quang đen nhánh đột nhiên xé rách lao đến, phảng phất như chém vào trời đất, hóa thành một đạo hắc tuyến, chém về phía đầu Bộ Phương.
Kiếm khí ầm ầm, cuồng phong tràn ngập đến.
Lông tơ toàn thân Tiểu Hồ dựng thẳng lên.
Mày Bộ Phương nhăn lại, áo choàng lông vũ trên người cũng bị kiếm khí kia thổi bay phấp phới.
Nhìn đạo kiếm quang kia không ngừng tới gần, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tay hắn run lên, trong tay liền xuất hiện một viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn,
Không nhanh không chậm nhét Bạo Liệt Ngưu Hoàn màu vàng vào miệng Tiểu hồ.
Sau đó Bộ Phương ngẩng đầu, nhìn về phía kiếm quang đang thẳng tắp chém tới.
- Thế mà không trốn?! Muốn chết à?
Vị cường giả Minh Ngục kia cười lạnh.
Con kiến này hẳn là bị kiếm khí của mình làm cho sợ hãi.
Vậy thì hãy để hắn nếm mùi cái chết thật sự.
Giống như từ trên Thiên Khung rơi xuống, kiếm khí đột nhiên tăng tốc, mang theo tiếng gầm vang vọng.
Lông toàn thân Tiểu Hồ dường như đều nổ tung.
Nhưng sau khi bị Bộ Phương nhét một viên Bạo Liệt Ngưu Hoàn vào miệng, đôi mắt nhỏ chớp chớp một cái, vẫn nghiêm túc nuốt Bạo Liệt Ngưu Hoàn vào.
Giữa mỹ thực và nguy hiểm… nó lựa chọn mỹ thực.
Một tiếng Tước Đề vang vọng.
Sau đó, tước vũ bào đỏ trắng đan xen trên người Bộ Phương thay đổi.
Hoàn toàn hóa thành màu đỏ thẫm, giống như một ngọn lửa đang cháy.
Hai cánh lửa sau lưng cũng mở ra, Hỏa Vũ bay tán loạn, trong nháy mắt, màu đỏ thẫm tản ra.
- Hả?
Vị cường giả Minh Ngục khẽ phát ra một tiếng. Hắn ta không ngờ Bộ Phương lại không có ý định chạy trốn, ngược lại còn muốn đối kháng?
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể đỡ nổi không?
- Chỉ là một Tam Tinh Chân Thần cảnh?!
Một tiếng gào thét, âm thanh từ xa đến gần, theo kiếm quang chém tới, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện bên tai Bộ Phương.
Kiếm quang trước mặt, mang theo cảm giác xé rách, khiến da mặt Bộ Phương có chút rét lạnh.
Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý.
Nhìn nam tử đang gào thét kia, chậm rãi nâng một tay lên.
Tay kia thì lại vỗ vỗ đầu Tiểu Hồ.
Lẩm bẩm một tiếng, Tiểu Hồ nuốt Bạo Liệt Ngưu Hoàn, ợ một cái no nê.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, kiếm quang triệt để chém xuống, theo tiếng cười to của vị cường giả Minh Ngục kia.
- Ta chính là thiên tài đệ tử của Minh ngục Kiếm Ma nhất mạch, cho dù là Bán Thánh cường giả cũng không dám tiếp một kiếm của ta. Một con kiến hôi Tam Tinh Chân Thần cảnh như ngươi lấy đâu ra dũng khí đó hả?
Coi thường, khinh miệt, cùng sát ý bành trướng đánh thẳng vào.
Dường như muốn xé nát Bộ Phương triệt để.
Giống như cơn sóng lớn trong đại dương mênh mông lập tức táp tới.
Mà Bộ Phương…
Sắc mặt không thay đổi, vẫn chỉ nâng một bàn tay lên như trước.
Lòng bàn tay trong suốt, ngón tay thon dài.
Cứ như thế, nghênh tiếp đạo kiếm quang kia.
Ngay sau đó.
Trong nháy mắt, sóng êm gió lặng.
Hỏa Vũ sau tước vũ bào sau lưng hơi vẫy cánh, Hỏa Vũ bay tán loạn.
Bộ Phương hơi ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm nhìn về phía cường giả Minh Ngục phía trước.
Trường kiếm bị hắn nắm trong tay.
Tiến lùi không được.
Đôi mắt vị cường giả Minh Ngục kia hơi co rụt lại, dường như có chút hoảng hốt.
Một kiếm của hắn ta, uy lực vô cùng đáng sợ, cơ bản có thể dùng một kiếm giết chết con kiến hôi này.
Nhưng mà…
Đã xảy ra chuyện gì?!
Một kiếm của hắn ta, bị nhẹ nhàng đón lấy?
Chẳng lẽ… tên trước mắt này đang giả heo ăn thịt hổ?
Con ngươi khó khăn lưu chuyển, ánh mắt tập trung vào trên người Bộ Phương.
Phát hiện Bộ Phương mặt không có cảm xúc gì nhìn hắn ta.
Trái tim hắn ta đột nhiên lỡ một nhịp
Bạn cần đăng nhập để bình luận