Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1916: Ý chí bất khuất! (2)

Notice: Undefined offset: 220
Bịch bịch bịch.
Một cước một cước giẫm lên Bạch Ngọc Thiên Thê, càng đi lên, áp lực càng lớn.
Trên trán Ảnh Nha xuất hiện tầng mồ hôi.
Bậc thứ bốn trăm...
Ánh mắt của Ảnh Nha co rút một cái, hắn có chút hưng phấn quay đầu qua, lúc này chắc đã bỏ xa tên kia.
Vừa quay đầu, khuôn mặt không cảm xúc của Bộ Phương lại lần nữa rời vào tầm mắt hắn.
Phụt...
Ảnh Nha dường như muốn phun ra ngụm máu.
Người này... Tại sao vẫn còn có thể đi theo sau lưng hắn?
Chẳng lẽ hắn không cảm nhận được áp lực sao?
Trong lòng Ảnh Nha dường như bị một tầng bối rối bao phủ.
Không chỉ mỗi hắn ta, Dạ Vân cũng cảm thấy như vậy, là thiên tài Minh Trù của Minh Trù Nhất Mạch, hắn ta đối với thiên phú Trù Đạo của mình vô cùng tự tin.
Tuy nhiên sự xuất hiện của Ảnh Nha và Bộ Phương khiến cho hắn ta có hơi dao động.
- Không! Ta sẽ không nhận thua!
Dạ Vân giống như điên lên vỗ hai tay vào bậc thang, tiếp tục leo lên.
Hắn ta vượt qua gông cùm của bậc thang thứ bốn trăm và tiếp tục đi lên.
Bậc thứ năm trăm...
Đến đây, cả người Dạ Vân như đang tắm trong mồ hôi.
Mắt mở to, há hốc mồm thở hổn hển.
Ảnh Nha thở hộc ra một tiếng, hai tay cũng đặt lên trên bậc thang.
Người này lại vẫn chưa bị tụt lại phía sau.
Có vẻ như leo lên cũng rất ăn ý.
Ảnh Nha và Dạ Vân nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Bọn họ lập tức thấy được Bộ Phương.
Khuôn mặt không cảm xúc không ngừng phóng đại lên trước mắt bọn họ, hoàn toàn trở thành cái bóng ám ảnh trong lòng họ.
Con mẹ nó...
Sao lại trở nên dọa người như vậy?
Nhưng may mắn thay, họ cũng nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán và tiếng thở dốc của Bộ Phương.
Hiển nhiên là đối phương cũng có chút mệt nhọc khi leo trên bậc thang này.
Tuy nhiên... Điều này vẫn chưa đủ.
Vì danh dự của Cửu Chuyển Minh Trù Nhất Mạch, Dạ Vân nhất định phải bỏ xa Bộ Phương.
Hắn ta mở miệng thét lên.
Ở trên bậc thang, Dạ Vân dường như hóa thành một con thằn lằn không ngừng di chuyển lên trên.
Đến bậc thứ năm trăm, uy áp của Trù Đạo Chi Tâm tựa như muốn chèn ép mọi người đến nổ tung.
Trù Đạo Chi Tâm của Dạ Vân thậm chí còn bị dồn nén đến nỗi không thể nhúc nhích.
Trù Đạo Chi Tâm của Thần Trù quả nhiên là không tầm thường.
Bậc thứ sáu trăm.
Đến đây, bậc thang chuyển từ màu trắng sang màu vàng, cao vút trên tầng mây, khi nhìn xuống chỉ thấy những bậc thang dày đặc, cũng không còn thấy những bộ xương khô quỳ dưới Thiên Thê nữa.
Đến nơi này, bất kể là về tinh thần hay thể chất thì đều vô cùng mệt mỏi.
Bậc thang màu vàng xuất hiện.
Đây chính là đại diện cho việc bọn họ thông qua khảo hạch thứ nhất.
Nếu như có thể bò qua bậc thang màu vàng.
Thất khiếu Trù Đạo Chi Tâm của Thần Trù sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên đỉnh, ánh sáng ấy sẽ không ngừng chiếu rọi xuống.
Nhìn bằng mắt thường, Bạch Ngọc Thiên Thê này có tổng cộng chín trăm chín mươi bậc thang, qua được bậc thứ một ngàn thì sẽ có thể bước vào Trù Đạo Chi Tâm.
Dĩ nhiên, hẳn là không có người nào có thể làm được.
Ảnh Nha nghiến răng, lợi đều nổi lên và những tia máu bắn ra từ kẽ răng.
Hắn dùng cả tay lẫn chân, không ngừng leo lên.
Quần áo dán thật chặt lên trên người.
Bậc thứ năm trăm tám mươi...
Sau khi leo lên bậc này, Ảnh Nha và Dạ hoàn toàn nằm ở trên đó không nhúc nhích.
Bọn họ cần chậm lại một chút.
Cả hai quay đầu khó khăn và nhìn xuống phía dưới.
Vừa nhìn thì ánh mắt đột nhiên co rút một cái, cả người dường như bị bao phủ bởi cơn ớn lạnh.
Bởi vì ở trên bậc thang phía sau bọn họ, Bộ Phương đang đứng đó thở hổn hển nhưng trông vẫn rất nhẹ nhàng.
- âm hồn không tan!
- Tiểu tử này... Sao còn có thể theo kịp?
Ảnh Nha và Dạ Vân cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng, đã như vậy rồi mà vẫn không thể bỏ xa Bộ Phương.
Trong lòng đột nhiên trào lên một cơn tức giận.
Ảnh Nha gầm lên, máu trào ra từ mũi và miệng.
Máu đỏ tươi tràn trên Bạch Ngọc Thiên Thê và chậm rãi chảy xuống.
Hắn ta dùng cả tay lẫn chân.
Bậc thứ năm trăm chín mươi...
Bậc thứ sáu trăm!
Vừa qua bậc thứ sáu trăm thì Ảnh Nha và Dạ Vân cũng hoàn toàn không thể di chuyển nổi nữa.
Uy áp Trù Đạo kinh khủng trút xuống, hung hăng đè bọn họ nằm trên mặt đất, ánh mắt cũng không mở ra được, tâm trí chỉ còn lại có run rẩy.
Tiếp tục leo lên?
Không thể nào...
Hơn nữa, ở bậc thứ sáu trăm, bậc thang màu vàng đã xuất hiện, điều này có nghĩa rằng bọn họ đã thông qua khảo hạch thứ nhất.
Không cần phải tiếp tục leo lên.
Trên bậc thứ sáu trăm còn có bốn trăm bậc nữa, bốn trăm bậc kia, áp lực của mỗi một bậc đều như tăng lên gấp bội.
Dù sao mỗi khi bò qua một tầng bậc thang thì càng đến gần với Trù Đạo Chi Tâm của Thần Trù.
Hộc hộc hộc...
Tiếng thở dốc vô cùng kịch liệt.
Ảnh Nha và Dạ Vân nằm ở bậc thứ sáu trăm không nhúc nhích, bọn họ căn bản không muốn di chuyển, cũng không có bất kỳ lòng tin nào để có thể tiếp tục đi lên.
Cộp cộp.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của hai người bọn họ co rút một cái.
Chật vật mở mắt ra.
Bên người bọn họ có một bước chân đang giẫm lên.
Hai cánh tay của Bộ Phương rủ xuống, trên trán đang đổ mồ hôi hột, từng giọt chảy ra như những hạt đậu không ngừng lăn xuống, tõm một tiếng rơi xuống đất.
Đến Bộ Phương cũng cảm nhận được áp lực vô cùng cường đại.
Con ngươi hắn di chuyển một cái, nhìn sang Dạ Vân và Ảnh Nha đang nằm bất động trên bậc thang thứ sáu trăm...
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, dường như mang theo mấy phần khinh bỉ.
- Từ bỏ đi... Nếu đi lên nữa thì ngươi sẽ bị uy áp của Thần Trù đè cho chết!
Máu tươi chảy ra từ trong mũi và miệng của Ảnh Nha, hắn chật vật mở mắt ra, nhìn Bộ Phương nói.
- Đến được đây thì đã coi như là thông qua rồi...
- Ngươi có thể lên đến được đây thì là đã vượt quá dự đoán của bọn ta...
Bộ Phương thở hổn hển.
Con ngươi chậm rãi chuyển động trở lại.
Hắn nhìn lên Thiên Thê cao vút trên tầng mây cùng với uy áp từ trái tim của Thần Trù trên đỉnh đang không ngừng đập mạnh mẽ...
Áo choàng lông vũ phất lên, hắn chậm rãi giơ chân lên, lại lần nữa giẫm vào một bậc thang.
Ánh mắt của Ảnh Nha và Dạ Vân lập tức co rút một cái.
- Chỉ là uy áp của Trù Đạo thôi... Có gì phải ngại, nếu muốn bước lên đỉnh cao ở trên con đường Trù Đạo thì nên một đường đi lên, xé ra tim của Thần Trù và tìm hiểu ngọn nguồn!
Giọng nói của Bộ Phương hờ hững truyền tới khiến cho Ảnh Nha và Dạ Vân như bị sét đánh.
Tại sao...
Tại sao người này niên còn phải leo lên?
Nếu tiếp tục đi lên thì uy áp của Trù Đạo sẽ đè hắn đến chết.
Nếu như buông lỏng tâm trí thì một khi bị uy áp của Trù Đạo đánh vào sẽ rơi xuống từ trên bậc thang, ngã xuống đáy cốc trong nháy mắt.
Căn bản là không đáng để làm vậy...
Bằng lòng với hiện tại... Chẳng lẽ không được sao?
Ảnh Nha và Dạ Vân trầm mặc...
Họ chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Bộ Phương tiếp tục leo lên, chờ đợi đến lúc Bộ Phương bị uy áp đánh ngã xuống đáy cốc.
Chỉ là...
Điều khiến cho cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là...
Bộ Phương một đường đi lên dưới uy áp, dường như có một ý chí bất khuất chống đỡ thân thể của hắn!
Bậc thứ bảy trăm...
Bậc thứ tám trăm...
Một tiếng nổ vang lên ngay khi Bộ Phương vừa bước lên bậc thứ chín trăm.
Toàn bộ tiếng đập của Trù Đạo Chi Tâm giống như sấm cuộn!
Oanh phá chân trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận