Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1512: Cẩu Gia, ngươi là thần tượng của ta! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đột nhiên, Kim Giác cảm thấy cả người hắn rùng mình. Ngay sau đó, đồng tử co rụt lại. Thi Quỷ Phong Hồn Phiến nhanh chóng cản ở trước ngực. Bành một tiếng vang lên thật lớn!
Một trảo chó nhẹ nhàng điểm trên thân thể hắn, Kim Giác cảm thấy nhu một sức mạnh bạo phát kinh khủng, theo đó là uy lực đến tử một vị thượng giả.
Hư không không ngừng vỡ nát.
Cả người Kim Giác như đạn pháo bắn ra, hung hăng nện trên mặt đất. Áo giáp đen trên người hắn xoạt một tiếng, bị một tay chó ấn vào. Thi Quỷ Phong Hồn Phiến cũng ông một tiếng hóa thành ánh sáng đầy trời rồi tản đi.
Rầm rầm…
Đá vụn lăn xuống. Một bóng người từ phế tích đằng xa xoay người đi ra.
Bộ dạng của Minh Vương Nhĩ Cáp giờ đây có chút chật vật, sợi tóc trên đầu nổ tung, một mặt đen nhánh. Khuôn mặt anh tuấn đầy tro bụi, nhìn qua có chút buồn cười.
- Cái đám người kia thế mà vô lại giống con chó ghẻ! Đã nói là hai đánh một, cuối cùng còn gọi trợ thủ đến! Còn tề tụ ngũ đại thần khí áp chế Minh Vương đại nhân ta! Còn biết xấu hổ không?
Minh Vương Nhĩ Cáp leo ra từ trong phế tích. Vô cùng chật vật, hắng một cái miệng phun ra bụi mù đen nhánh. Cả người hắn giống như hóa thành một con mèo hoa.
Tay run một cái, một cây Lạt Điều đỏ tươi xuất hiện trong ta hắn. Ngậm Lạt Điều lên miệng, Minh Vương Nhĩ Cáp hơi nheo mắt lại, hưởng thụ ra ra vào vào.
Cẩu Gia im lặng nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp. Sức sống của tên tiểu tử kia vẫn bắn ra bốn phía. Cẩu Gia cảm giác mình đi cứu hắn có chút dư thừa…
Lạc Cơ nhìn Minh Vương Nhĩ Cáp, lại nhìn Cẩu Gia, trong lúc nhất thời có chút xoắn xuýt…
- Đại nhân, Ứng Long đại nhân nói phải dẫn Minh Vương ca ca về, cho nên… Lạc Cơ đắc tội!
Lạc Cơ ngẫm lại, hít sâu một hơi nói ra.
Nói xong, thân hình đột nhiên biến mất trong hư không. Lúc xuất hiện đã tới trước mặt Cẩu Gia. Lưỡi Hái Tử Thần nổi lên tia đỏ, bỗng nhiên chém xuống.
Xoẹt!
Khoảng trời tràn ngập màu đỏ của máu.
Minh Vương Nhĩ Cáp dựa trên một khối đá lớn, ngậm Lạt Điều, ngẩng đầu nhìn lên cao.
Uỳnh! Một tiếng nổ vang, theo đó là một tiếng hô kinh hãi.
Lưỡi đao màu đỏ máu bị một móng vuốt chó đập nát…
- A…
Thân hình Lạc Cơ như cối xay gió từ trên trời cao rơi xuống. Bành một tiếng đập xuống đất, hiện ra một hình chữ đại, in trên mặt đất.
Phần phật.
Lưỡi Hái Tử Thần cũng rơi xuống, cắm trên mặt đất.
- Thần tượng đúng là thần tượng. Vĩnh viễn là… con chó vĩ đại nhất trong lòng Lạc Cơ!
Mắt Lạc Cơ hừng hực, môi đỏ hé mở bỗng nhiên nới lỏng bàn tay nắm lây một nhánh lông chó đen nhánh.
Nắm được nhánh lông chó kia như nắm được cả thế giới, vô cùng thỏa mãn.
Kim Giác đứng lên từ trong phế tích, cười khổ. Tuyệt đối không ngờ rằng con chó này thế mà lại xuất hiện trong di tích. Xem ra lần hành động này thất bại rồi.
May mắn Cẩu Gia không có sát ý đối với bọn hắn, chỉ muốn giáo dục một chút.
Trong hư không, còn ba món thần khí đang tỏa ra ánh sáng.
Cẩu Gia nện bước chân mèo, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trước đó. Một trảo vỗ xuống, Hỗn Độn Kim Hồ, Bá Giả Trọng Kiếm bị vỗ xuống, nện trên mặt đất. Mặt đất hiện lên từng hố sâu.
Sau cùng, Cẩu Gia lệch đầu nhìn chằm chằm Chi Nhãn Quyền Trượng. Miệng chó mở ra, ngáp một cái. Ngay sau đó, Cẩu Gia duỗi tay chó ra.
Uỳnh…
Bên trên quyền trượng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người to lớn.
- Con chó mập kia! Bỏ móng vuốt của ngươi ra!
Một thân hình già nua nổi lên, nhìn chằm chằm Cẩu Gia, từ tốn nói.
Đầu chó ngẩng lên, Cẩu Gia nhìn bóng người kia. Sau đó nhếch miệng cười một tiếng.
- Con rồng thối, còn dám uy hiếp Cẩu Gia? Cẩn thận Cẩu Gia đánh chết ngươi, ném cho tiểu tử Bộ Phương làm xào chua ngọt… Hơn nữa, quyền trượng của ngươi, Cẩu Gia sẽ giúp ngươi bảo quản.

- Lâu rồi chưa ăn lửa.
Lời nói của Bộ Phương khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Công Thâu ban ngơ ngác nhìn ngọn lửa và bàn tay Bộ Phương đang nắm lấy nó.
Ăn… lửa?
Ăn lửa? Đây là Tiên Hỏa đấy, tập hợp linh khí thiên địa, trải qua mấy chục vạn năm mới hình thành được!
Có thể ở được trên Tiên Hỏa, cơ thể phải trải qua vô số tuế nguyệt. Tiên Hỏa trong truyền thuyết này xếp thứ nhất, ngưng tụ rất lâu mới có được, vô cùng đáng sợ!
Ngọn lửa này nếu đụng vào sẽ bị cháy thành tro bụi. Đừng nói đến ăn…
Một khi ăn hết, cả người từ trong ra ngoài chỉ sợ đã thành tro.
- Ăn lửa? Ngươi đang tìm cái chết à!
Đồng Nhược Nhất dữ tợn cười khinh bỉ.
- Tuy ta hóa thành Tiên Thái, Kim Liên Yêu Hỏa đã là đô vật vô chủ, nhưng năng lượng Tiên Hỏa há lại để một cái người phẩm cấp Tiên Trù như ngươi có thể động vào.
Tước vũ bào hóa thành màu đỏ, ngọn lửa sau lưng vỗ, không ngừng có từng luồng lửa rơi xuống.
Trong Tinh Thần Hải, Chu Tước gáy gọi không ngừng bên tai. Đôi mắt đỏ của Chu Tước ngưng luyện.
Trong mắt Bộ Phương cũng như có một Chu Tước đang chuyển động.
Ngay lúc này… Bộ Phương đã hoàn toàn kết nối với khí linh của tước vũ bào.
Ba bộ Trù Thần, Bộ Phương đều thành công nắm giữ.
Có thể cảm nhận được tước vũ bào đã phòng ngự cho hắn, trở nên ngày càng cường hãn. Hơn nữa… Tinh Thần Lực của Bộ Phương cũng tăng thêm, giống như càng thêm bạc!
Tinh Thần Lực như sóng lớn mãnh liệt. Ngay sau đó, hóa thành một cái tay lớn, bắt lấy Kim Sắc Hỏa Liên.
Bộ Phương hé miệng, nhét nó vào trong.
Uỳnh…
Hỏa Liên run rẩy, từng đợt phát ra. Ánh mắt Đồng Nhược Nhất bắn ra tia hung tợn.
- Chết đi! Muốn ăn Tiên Hỏa, tìm đường chết!
Công Thâu Ban cũng lắc đầu… trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Đột nhiên, trong hư không nổ ra một tiếng như tiếng nhai củ cải.
Xoạt xoạt. Đóa hoa sen lửa vàng rực kia thế mà bị Bộ Phương cắn nát.
Đồng Nhược Nhất ngẩn người.
- Cái này… sao có thể?
Bạn cần đăng nhập để bình luận