Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1672: Ta đã tự tay trồng nó! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trịnh Cuồng Cửu cảm thấy hơi khó tin về điểm số của Mạc Tu.
Nhưng ngay sau đó hắn ta đã bình tĩnh lại vì hắn ta rất tự tin.
So đấu lôi phạt, hắn ta đã thắng, tuy rằng lôi phạt không thể chứng minh tất cả, nhưng cũng là một kết quả so đấu đại khái.
Món ăn của hắn ta chắc chắn sẽ thắng!
Hơn nữa, món mì nước nhạt nhẽo và vô vị làm sao có thể thắng được món mì xào đầy ắp hương vị của hắn ta được? !
Hai tay ôm ngực, ánh mắt Trịnh Cuồng Cửu nhìn Mộng Kỳ, đầy kiêu ngạo lạnh lùng.
Hắn ta chắc chắn sẽ thắng! Chắc chắn có thể đè bẹp Lân Trù của Tiên Trù Giới lạc hậu, suy tàn này!
Cẩu gia cũng cho điểm.
- Chín mươi mốt!
Số điểm giống như số điểm của Trịnh Cuồng Cửu, nếu Cẩu gia chưa bao giờ ăn Thiên Đạo, có lẽ số điểm này có thể cao hơn.
Nhưng chính vì Cẩu gia đã ăn Thiên Đạo nên không mặn mà với món mì này, nhưng vẫn cho điểm chín mươi mốt này.
Địch Thái Giới Chủ lẩm bẩm một tiếng, nuốt mì vào miệng.
Ừng ực, cầm cái bát, uống hết nước mì trong bát.
Loại nước dùng thanh mát này theo khoang miệng chảy vào trong bụng khiến Địch Thái Giới Chủ thoải mái đến mức lỗ chân lông đều mở ra.
- Thoải mái!
Địch Thái Giới Chủ hưng phấn nói.
Ông...
Trên đầu hắn ta đã cho điểm tô mì này.
- Chín mươi mốt!
Tiếng động vang lên ngay lập tức.
Khóe miệng Mộng Kỳ cũng bất giác nhếch lên.
Điểm này đã vượt qua điểm của Trịnh Cuồng Cửu!
Các Tiên Trù đều vẫy tay đầy phấn khích, điểm số cuối cùng chỉ còn có Lục Nhất.
Hắn đã cho Trịnh Cuồng Cửu chín mươi chín lăm điểm!
Mọi người đều nhìn Lục Nhất, ánh mắt của mỗi người đều rơi vào trên người Lục Nhất.
Trịnh Cuồng Cửu đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, trong lòng tràn đầy tự tin, cũng cảm thấy hơi áp lực.
Hắn ta nhìn chằm chằm Lục Nhất, có chút khẩn trương.
Vì điểm của người này sẽ quyết định kết quả của trận trù đấu này.
Bầu không khí như đông cứng vào lúc này.
Bộ Phương không khỏi liếc sang, đôi mắt hơi nhíu lại.
Lục Nhất nước mắt đầy mặt, vì một bát mì mà hoàn toàn hiểu ra.
Hắn nhấc tay áo, kéo trên mặt một hồi, xoa mũi.
Lau sạch các vết nước mắt còn sót lại.
Trên Thiên Khung, ánh sáng rực rỡ rủ xuống và chiếu xuống đỉnh đầu hắn.
Ngay sau đó, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào con số biến ảo...
Khi con số này xuất hiện...
Ánh mắt của mọi người đều co lại, há hốc miệng, trợn tròn mắt...
Điểm số của Lục Nhất quyết định thắng bại cuối cùng.
Và Lục Nhất cho bao nhiêu điểm đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người!
Mộng Kỳ ôm chặt lồng ngực phập phồng của mình, trong mắt có chút sợ hãi, nàng ta sợ thua, nàng ta sợ mình không gánh nổi hậu quả thất bại.
Đôi mi dài của nàng tarun lên và nhắm mắt lại.
Không dám nhìn vào điểm số.
Bỗng nhiên.
Sau một hồi im lặng bên tai nàng ta, một tiếng ồn dữ dội đột nhiên nổ ra!
Sự náo động và phấn khích của Tiên Trù xung quanh khiến trái tim của Mộng Kỳ càng thêm run rẩy.
- Làm sao có khả năng !!!
Trịnh Cuồng Cửu rống lên, trong tiếng gầm này tràn đầy không cam lòng cùng tức giận.
Mộng Kỳ sửng sốt, đột ngột mở mắt ra, đôi mắt to không thể chờ đợi được nhìn qua đầu Lục Nhất.
Điểm số đã treo lơ lửng trên đầu hắn.
- Chín mươi tám!
Một điểm cực cao !
Đây là số điểm cao được đưa ra dưới sự chứng kiến của Trù Đạo Chi Thần, có lẽ vì thực lực của Lục Nhất tương đối thấp nên hắn đã cho điểm cao, nhưng điều này không cản trở điểm số cuối cùng.
Chín mươi tám điểm hoàn toàn đè bẹp chín mươi lăm điểm của Trịnh Cuồng Cửu.
Lục Nhất nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Hắn cảm khái, hắn vui mừng...
Tô mì này đã khôi phục tự tin và hy vọng vào việc nấu ăn...
Trên con đường trù đạo, hắn phải tiến lên và không bao giờ bỏ cuộc!
Thua ?
Sắc mặt của Mạc Tu trở nên rất khó coi.
Trịnh Cuồng Cửu này thực sự đã thua Lân Trù của Tiên Trù Giới?
- Tên phế vật này...
Vẻ mặt Mạc Tu hờ hững, mái tóc bạc trắng bay trong gió, lạnh lùng nói.
Cả người Trịnh Cuồng Cửu đều ngây ngốc.
Đôi mắt vô hồn.
Hắn thực sự đã thua?
- Không thể! Làm sao ta có thể thua được! Ta dùng lúa mì liều mạng lấy từ chiến trường Thần Ma về! Làm sao ta có thể thua được!
Trịnh Cuồng Cửu khó có thể chấp nhận được kết quả, hét lên.
Trong mắt đầy sự khó chấp nhận.
Bỗng nhiên.
Trịnh Cuồng Cửu mở to mắt, trợn tròn mắt, khóa chặt Bộ Phương ở đằng xa.
Mộng Kỳ có thể giành chiến thắng, thay đổi duy nhất là lúa mì do tiểu tử này đưa ra!
Lúa mì đó... nó là cái quái gì vậy!
“Xoẹt” một tiếng, Trịnh Cuồng Cửu điên cuồng bay về phía Bộ Phương.
Nhưng mà, hắn ta chưa đến gần được Bộ Phương, trên đầu hắn ta, một móng vuốt chó màu đen lập tức ngưng tụ lại.
Một tiếng nổ vang lên.
Trịnh Cuồng Cửu đã bị Linh Lung cẩu trảo của Cẩu gia hung hăng đập xuống đất.
Máu trào ra khỏi miệng, hai mắt ảm đạm, tất cả đều là vẻ không cam lòng.
Cẩu gia thờ ơ nhìn Trịnh Cuồng Cửu, đã thua trận trù đấu này vậy mà còn muốn động thủ với tiểu tử Bộ Phương.
Cho là Cẩu gia ăn bát mì xong liền ngồi không?
-Cái đó… lúa mì đó… là cái gì vậy ?
Trịnh Cuồng Cửu nhìn chằm chằm Bộ Phương và khàn giọng hỏi.
- Ngươi nói đến lúa mì kia?
Bộ Phương cau mày. Chẳng lẽ Mộng Kỳ có thể thắng thật sự liên quan đến lúa mì kia?
- Lúa mì đó… tự tay ta trồng.
Bộ Phương suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói.
Lúc đó hắn đã gieo một hạt giống...
Hắn tự trồng?
Phốc phốc...
Trịnh Cuồng Cửu phun ra máu. Chỉ là lúa mì được trồng bởi Nhất Phẩm Tiên Trù lại có thể thắng được huyết mạch Thần Ma hắn ta liều mạng hái trên chiến trường Thần Ma?
Ngươi có thể đừng nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc như vậy được không?
Mộng Kỳ che miệng, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười.
- Đại Ma Vương, thực sự nghịch ngợm... Đây là định làm Minh Trù tức chết à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận