Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1492: Tiểu Hoa giả heo ăn thịt hổ (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên cạnh mỗi một vị Tiên Trù đều có Địa Tiên Khôi hiện ra.
Đôi mắt của đám Địa Tiên Khôi này đỏ bừng, tất cả đều phóng về phía thú hoàng dưới sự khống chế của Tiên Trù.
Mà đám Tiên Trù thì lại bóp nát lá bùa đi, có dao động trên không trung đang chấn động.
Từ bên trong cơ thể Địa Tiên Khôi, còn có thứ gì đó dạng bột phấn trôi dạt ra, trùng trùng điệp điệp…
Đám thú hoàng rống giận, linh khí khủng bố chấn động xung quanh cơ thể bọn chúng, dường như muốn đánh tan đám bột phấn này.
Nhưng đám bột phấn này tựa như con giòi quấn lấy mu bàn chân, cũng không tính là xông lên, nó chui vào trong cơ thể bọn hắn từ việc thú hoàng nổ tung linh khí.
Địa Tiên Khôi nhân cơ hội chém giết, đại chiến với thú hoàng.
Đương nhiên, đây là một trận chiến nghiêng về một phía.
Địa Tiên Khôi hoàn toàn bị Thú Hoàng hành hạ đến chết.
Nhưng mỗi một Địa Tiên Khôi nổ tung, cơ thể nó cũng đều nổ mạnh ra bột phấn bàng bạc, bao vây lấy thú hoàng.
Rất nhanh, đám thú hoàng đó hấp thu sạch sẽ hết những bột phấn này…
Thủ đoạn của đám Tiên Trù trong các thế gia dùng để đối phó với Thú Hoàng đều như vậy cả…
- Có “Mê Long Phấn” ở đây… cho dù đám súc sinh này có là Thú Hoàng đi nữa thì thế nào, còn không phải mặc cho chúng ta xâu xé sao! Ha ha ha!
Đám Tiên Trù của các thế gia lập tức cười phá lên.
Rầm rầm rầm!
Mặt đất chấn động, từng con thú hoàng bảo vệ Tiên Tài đều ngã xuống đất, chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không thể chống lại đám Tiên Trù được.
Mà cuối cùng, Tiên Tài ở phía sau thú hoàng cũng bại lộ ở trước mặt bọn hắn.
Đó là một loại Tiên Tài dưới dạng hạt sen, tựa như một đóa bọt nước, trong suốt như ngọc lưu ly, toàn bộ trong đó đều tuôn ra tiên khí, mà ở chính giữa hạt sen thì lại có một ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
- Đây là “Hỏa Tâm Liên Tử vạn năm”, là Tiên Tài vô cùng quý hiếm! Thật không ngờ nó lại xuất hiện trong di tích này!
- Trời ạ! Nếu có thể lấy được Tiên Tài này thì việc trở thành Nhị phẩm Tiên Trù không còn là vấn đề nữa!
- Tiên Tài này, nếu như ăn vào, rõ ràng có thể khiến cho cường giả ở Chân Thần Cảnh tăng lên một cảnh giới nhỏ!

Đám Tiên Trù hoàn toàn chấn kinh, không bình tĩnh được nữa!
Cho dù là Công Thâu Ban vẫn luôn thận trọng thì trên mặt hắn cũng không khỏi lộ vẻ xúc động!
- Hỏa Tâm Liên Tử vạn năm, năm cái cùng sinh ra, thế mà lại hợp thể… khó trách lại đồng thời xuất hiện năm đạo Tiên Tài, Tiên Tài này là một bộ… Nếu như có thể gom lại, cho dù có là Tiên Trù Tam Phẩm cũng sẽ động tâm thôi!
Kiến thức của Công Thâu Ban sâu rộng, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô nứt của mình một cái.
Ánh mắt Công Thâu Vân rực lửa:
- Ca, còn chờ cái gì nữa, chúng ta ra tay đi!
- Không vội… để những người khác lên trước đi.
Nhưng Công Thâu Ban lại vẫn nhịn xuống mà nói.
Hiên Viên Hạ Huệ có hơi kính nể mà liếc mắt nhìn Công Thâu Ban một cái, không hổ là thiên kiêu của gia tộc Công Thâu, quả nhiên bất phàm, người bình thường mà đối mặt với loại hấp dẫn này, sao còn có thể bình tĩnh được chứ.
Hiên Viên Hạ Huệ hắn tự biết tu vi của mình không đủ, cho nên hắn cũng không giẫm vào vũng nước đục này
Từng vị Tiên Trù nhào về phía đám thú hoàng đã ngã xuống, mục tiêu của bọn hắn là Hỏa Tâm Liên Tử vạn năm ở phía sau con thú hoàng kia, người nào người nấy đều toát ra vẻ tham lam.
Vẻ mặt của Đao Ba Nam hưng phấn, hắn ta đi đằng trước nhất, trong đôi mắt hắn ta cực kỳ tham lam.
Bỗng nhiên.
Cơ thể của mỗi một vị Tiên Trù đều không khỏi run lên.
Bọn hắn không thể tin được mà xoay người, chống lại bọn hắn chính là đôi mắt của con thú hoàng vốn đã hôn mê kia.
Trong đôi mắt đó tràn ngập vẻ trêu tức và hung tàn!
Một tiếng rống truyền ra, tâm thần của hàng loạt Tiên Trù run lên!
Ngay sau đó, thú hoàng tiến công, máu tươi vung tứ tung!

Bộ Phương nhìn linh thú hình rắn to lớn ở phía xa xa, hắn nhíu mày lại.
Tất nhiên hắn không có Mê Long Phấn như Tiên Trù của các thế gia khác, cho nên hắn đang đau đầu nghĩ xem phải giải quyết con thú hoàng này như thế nào.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm con thú hoàng kia, hai cánh cửa kim loại mở ra vang lên tiếng leng keng.
Ngay sau đó, phần bụng lưu chuyển hỗn loạn, côn Chiến Thần với lôi cung lập lòe tựa như que hàn rơi vào trong tay.
Một tay Tiểu Bạch cầm côn Chiến Thần, hắn hơi giương cằm lên, khí thế tận trời.
Hiện giờ, sau khi Tiểu Bạch ăn vô số lôi đình thì đã có thể đánh đến Chân Thần Cảnh nhị tinh rồi, hắn không hề sợ hãi khi đối đầu với thú hoàng!
Nhưng mà, ngay lúc Tiểu Bạch định đại chiến với thú hoàng.
Trên thuyền U Minh truyền ra một tiếng rầm vang.
Sau đó, cơ thể Tiểu Hoa hạ xuống, dừng trên đầu Tiểu Bạch, con bé ôm lấy đầu hắn mà cười hì hì không ngừng.
Phía xa xa, thú hoàng hình rắn thè lưỡi ra, chớp chớp mắt rắn một cái.
Tiểu Bạch hơi ngẩn ra, khí thế tận trời cũng ngưng lại, hắn không biết nên lên hay không nên lên nữa.
Phần phật một tiếng.
Tiểu Hoa nhảy xuống từ trên đầu Tiểu Bạch.
Bàn chân dẫm lên trên mặt đất, vui vẻ mà chạy vèo về phía thú hoàng hình rắn khổng lồ kia.
Thú hoàng thè lưỡi ra, nó há mồm, mùi tanh dâng lên sau khi rít gào một tiếng.
Gió lớn mãnh liệt, Tiểu Hoa bị thổi đến mức lăn ù một cái rồi đặt mông ngồi trên mặt đất.
Khóe miệng Bộ Phương co rút lại…
Hoa gia này đến gây cười đó hả?
Bỗng nhiên, Bộ Phương sửng sốt một chút.
Phía xa xa, dường như Tiểu Hoa đang đặt mông ngồi dưới đất có hơi tức giận.
Con bé trợn to mắt, đồng tử xoay tròn một hồi, mắt rắn Tam Hoa lập tức bắn ra quang hoa màu xanh biếc.
Ngay sau đó.
Vẻ mặt của thú hoàng hình rắn dại ra mà nhìn con rắn khổng lồ hai màu trước mặt bỗng trở nên to lớn che lấp cả bầu trời trong nháy mắt kia.
Uy áp mạnh mẽ của thượng vị giả bắn ra từ trên người con rắn lớn kia…
Thần thú viễn cổ Thất Hải Phệ Thiên, đôi mắt màu xanh biếc nhìn chằm chằm vào thú hoàng hình rắn, nó há mồm, phát ra một tiếng… rầm rì.
Trên bầu trời, Minh Vương Nhĩ Ha ngồi trên thuyền U Minh đang ngậm que cay lập tức cười ha ha.
- Con nhóc Tiểu Hoa trong sáng này lăn lộn với Chó ghẻ lâu rồi, thế mà cũng học được giả heo ăn thịt hổ… xem dọa con rắn nhỏ kia sợ rồi kìa.
Khóe miệng Tiểu U cũng không khỏi nhếch lên.
Bỗng nhiên.
Tiếng cười to của Minh Vương đột nhiên ngưng lại…
Hắn ta nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc mà nhìn về phía xa xa, đồng tử đen nhánh tựa như muốn xuyên thủng hư không vậy.
Tiểu U sửng sốt, nàng nghi hoặc mà nhìn hắn.
Minh Vương Nhĩ Ha cắn que cay, hiếm khi nghiêm túc lên.
- U muội tử… bọn họ đến rồi, ngươi nên tìm một chỗ trốn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận