Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 316: Thứ ta dựa vào thực lực có được, tại sao phải giao ra

Thứ ta dựa vào thực lực có được, tại sao phải giao ra
Tiếu Nhạc tiến lên một bước, đỡ lấy Tiếu Mông, sắc mặt thoáng cái âm trầm.
Một thanh âm leng keng vang lên, sau lưng hắn trường kiếm trực tiếp ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, giống như sao băng muốn phá vỡ thương khung, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tôn trưởng lão.
- Ngươi muốn động thủ với ta?
Cơ bắp trên người Tôn trưởng lão cổ động, chân khí ầm ầm tản ra, giơ tay lên, phát ra uy áp đáng sợ, trấn áp về hướng Tiếu Nhạc.
- Tôn trưởng lão, xin dừng tay.
Trảm Không nãy giờ vẫn không nói gì bước ra một bước, chắn trước người Tiếu Nhạc, giơ kiếm lên, nhất thời phá vỡ uy áp chân khí Tôn trưởng lão hội tụ.
Sắc mặt Tiếu Nhạc lạnh lùng, trường kiếm trở vào vỏ, hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với Tôn trưởng lão.
Trảm Không là cường giả thống lĩnh Bạch Vân Sơn Trang, Tôn trưởng lão cũng không muốn làm mất lòng, thu hồi uy áp trên người, khẽ hừ một tiếng.
- Nhìn cái gì, còn không mau đi nói với Bộ Phương, giao đồ ra đây!
Tôn trưởng lão trợn mắt nhìn mấy vị đại thần, quát lên.
Mấy vị đại thần nhất thời cứng đờ cả người, vội vàng chạy xuống dưới thành.
- Đứng lại cho trẫm! Ai dám đi!
Cơ Thành Tuyết gầm lên.
- Bệ Hạ!
Tôn trưởng lão cũng quát lên, tròng mắt nhìn chằm chằm Cơ Thành Tuyết.
Đại thần kia do dự một lát, sau khi thấy Cơ Thành Tuyết không nói gì nữa, liền tiếp tục xoay người, rời khỏi thành tường.
Bọn họ xuống thành tường, mang theo rất nhiều binh sĩ, rầm rầm chạy về hướng tiểu điếm Phương Phương.
Cơ Thành Tuyết tức đến mức sắc mặt xanh mét, nhưng cũng không thể làm gì.
Huyết Vệ phía dưới, nhìn đám người Cơ Thành Tuyết trên tường thành bị mình náo loạn, nhất thời cười khinh thường.
Còn Cơ Thành Vũ nhìn một màn này, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
. . .
Hẻm nhỏ Đế Đô, tiểu điếm Phương Phương.
Bộ Phương nằm trên ghế, khẽ nheo mắt, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn, tản mát ra một cảm giác ấm áp dễ chịu, cảm giác này khiến cho hắn có chút say mê.
Tiểu Hắc gục ở điếm tiểu cửa, ngáy ầm ầm, tiểu nha đầu u Dương Tiểu Nghệ ngồi bên cạnh cây Ngộ Đạo, thành tâm tu luyện.
Trong phòng bếp chỉ vang lên tiếng Tiếu Tiểu Long đang luyện tập nấu nướng.
Tất cả cảnh sắc đều lộ ra vẻ yên bình.
Bỗng nhiên, những tiếng bước chân có chút cuống quít vang lên trong hẻm nhỏ, thoáng cái đánh thức Bộ Phương đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Bộ Phương mở mắt, sắc mặt không thay đổi nhìn đám đại thần Đế Quốc đang chạy về phía hắn, chung quanh đại thần đi theo rất nhiều binh lính.
Nhóm người này tập trung đến phía trước tiểu điếm Bộ Phương, tròng mắt đám đại thần nhìn Bộ Phương giống như nhìn bảo bối.
Ánh mắt này khiến cả người Bộ Phương không nhịn được run lên, tóc gáy cũng dựng đứng.
Bọn đại thúc đại bá này muốn làm gì? Vì sao ánh mắt lại kỳ quái như thế?
- Bộ lão bản. . .
Đám đại thần này dĩ nhiên biết lai lịch của tiểu điếm Phương Phương, hiện giờ cả Đế Đô có ai không biết tiểu điếm Phương Phương đáng sợ như thế nào, dĩ nhiên cũng không đi trêu chọc.
- A? Muốn ăn cơm mời vào quán.
Bộ Phương thản nhiên nói.
- Bộ lão bản, hôm nay chúng ta đến đây. . . không phải tới dùng cơm, chúng ta có một việc cần trợ giúp của ngươi.
Đại thần cười khổ nói.
Bộ Phương sửng sốt, đến tìm hắn xin hỗ trợ, chẳng lẽ vay tiền. . . Không được, hắn làm gì có tiền.
Từ trên ghế đứng lên, Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, cũng không nói gì đi vào trong tiểu điếm.
Lúc này, giữ yên lặng là thích hợp nhất.
- Bộ lão bản. . . Ngươi đừng đi, chúng ta tìm ngươi mượn đồ.
Đại thần nhìn Bộ Phương xoay người muốn đi vào trong tiểu điếm, nhất thời trong mắt toát ra thần sắc lo lắng.
Trong lòng Bộ Phương khẽ động, quả nhiên. . . đám người này tìm hắn vay tiền.
Theo bản năng, động tác dưới chân Bộ Phương càng lúc càng nhanh.
Mấy vị đại thần tựa hồ muốn hộc máu, tìm ngươi mượn đồ. . . Ngươi chạy cái gì?
Còn có thể nói chuyện tử tế hay không?
- Bộ lão bản. . . Không biết chỗ ngươi có thứ liên quan đến Tu La Môn hay không?
Một đại thần thật sự không đợi nổi nữa, vội vàng mở miệng.
Bộ Phương đã bước một chân vào trong phòng bếp nhất thời dừng lại.
- Tìm ta mượn đồ có liên quan đến Tu La Môn?
Bộ Phương nheo mắt, sau đó tâm niệm khẽ động, năm miếng ngọc phù tạo thành trận pháp liền xuất hiện trong tay của hắn.
Hắn xoay người, giơ trận pháp trong tay, nói:
- Các ngươi nói cái này sao?
Mấy vị đại thần vốn cũng không hy vọng nhiều lắm, không ngờ Bộ Phương lại đáp lại bọn họ.
Sau khi bọn họ lấy lại tinh thần, không chút lựa chọn tựa hồ trong lòng đều thầm mắng Bộ Phương một trận, tên này thật sự cho rằng bọn hắn tới vay tiền sao!
- Không sai không sai! Không biết Bộ lão bản có thể cho chúng ta mượn hay không?
Một vị đại thần ánh mắt cũng sáng lên, trên người Bộ lão bản quả nhiên có thứ liên quan đến Tu La Môn.
Đám người kia gióng trống khua chiêng chỉ vì tìm thứ rách nát này sao?
Bộ Phương nhếch miệng x, tiện tay ném đi, trận pháp trong bàn tay của hắn khẽ chuyển động, sau đó bị Bộ Phương thu thập vào bên trong không gian của Hệ Thống.
- Không cho mượn.
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi trả lời.
Phụt. . .
Trong lòng mấy vị đại thần quả thực muốn khóc, còn tưởng rằng Bộ lão bản muốn ném ngọc phù trận pháp tới , bọn họ cũng chuẩn bị tiếp nhận, kết quả lại bị Bộ Phương thu vào.
- Tại sao ta phải cho các ngươi mượn?
- Cái này liên quan đến tồn vong của Thanh Phong Đế Quốc chúng ta. . .
Đại thần vội vàng mở miệng nói.
Bộ Phương nhếch miệng, trận pháp do năm miếng ngọc phù rách nát này tạo thành lại liên quan đến tồn vong của Thanh Phong Đế Quốc?
Thứ rách này đáng giá như vậy sao?
Ý niệm của Bộ Phương lại động, lấy trận pháp ra, có chút vui mừng quan sát.
Sau khi quan sát xong lại thu vào, không có chỗ nào kỳ lạ.
Ngoài cửa thành Huyết Vệ buồn bực tựa hồ muốn hộc máu, khay ngọc của bọn họ có thể cảm ứng được dấu vết của Tụ Hồn trận, nhưng điểm sáng trong khay ngọc chợt lóe là có ý gì?
Hắn chỉ hận không thể lập tức tiến vào trong Đế Đô, chạy tới hẻm nhỏ kia, đoạt lại Tụ Hồn trận.
Mấy vị đại thần rất buồn bực, vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra trên tường thành cho Bộ Phương, hy vọng có thể cảm động Bộ Phương, để cho hắn giao đồ của Tu La Môn ra.
- Tại sao ta phải giao ngọc phù trận pháp này ra? Ngươi trở về nói cho hắn biết, kêu Huyết Vệ gì đó. . . có bản lãnh thì tự mình tới tiểu điếm mà lấy.
Bộ Phương bình tĩnh nói.
Sau đó liền đuổi những đại thần này đi.
- Bộ lão bản. . . Ngươi chỉ cần giao vật này ra là có thể trì hoãn thời gian một ngày đàm phán cho Thanh Phong Đế Quốc, điều này đối với Thanh Phong Đế Quốc hết sức trọng yếu.
Một vị đại thần không cam lòng nói.
- Thứ ta dựa vào thực lực có được, tại sao phải giao ra?
Bộ Phương hỏi ngược lại. Sau đó không để ý tới nữa, tiến vào trong bếp.
Mấy vị đại thần sắc mặt âm tình bất định, nhưng bọn hắn cũng không có cách nào, bọn họ không dám gây chuyện trong tiểu điếm, dù sao hung danh của tiểu điếm đã vang vọng khắp Đế Đô.
- Nếu ngươi làm như vậy. . . sẽ hại dân chúng Đế Đô ta vào nước sôi lửa bỏng!
Một vị đại thần vẫn có chút không cam lòng, tiếp tục hô vào trong phòng bếp.
- Đừng lấy dân chúng gì đó ra dọa ta, cút!
Một tiếng quát từ trong phòng bếp bay ra, khiến cho đám đại thần cũng sợ hết hồn, cảm giác hồi lâu phát hiện Bái Y Cuồng Ma và Chí Tôn Thú cũng không xuất hiện, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó xám xịt vội vàng rời đi.
Đối mặt với Bộ lão bản - tảng đá nơi hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng. . . Bọn họ thật sự không có cách nào.
Đám đại thần trở lại trên tường thành.
Không khí trên tường thành vẫn ngưng trọng như cũ.
- Thế nào? Lấy được đồ chưa?
Tôn trưởng lão lạnh lùng nói.
- Không. . . lấy được, Bộ lão bản. . . bảo chúng ta. . . cút!
Đại thần bị uy áp trên người Tôn trưởng lão hù dọa có chút run rẩy lo sợ.
Dưới thành tường Huyết Vệ đã sớm không nhịn được, huyết sắc trong con ngươi tăng vọt.
- Vậy ý của ngươi chính là trên người lão bản gì đó quả thật có thứ chúng ta muốn sao? Rất tốt. . .
Hai vị Huyết Vệ liếc mắt nhìn nhau cái, đều thấy được sự nôn nóng trong mắt đối phương.
Cả hai đồng thời dấy lên chân khí, tính toán xông vào trong Đế Đô.
Nhưng khi chân khí của bọn hắn mới vừa dấy lên. Trên vòm trời, cũng truyền đến một tiếng gáy rất lớn.
Một con Liệt Dương Điểu khổng lồ giương cánh mà đến, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Trên lưng Liệt Dương Điểu, có một vị lão giả hơi mập ngồi xếp bằng, khuôn mặt lão giả hòa ái, trong tay cầm một khối băng cắm vào cán gỗ.
Liệt Dương Điểu gáy vang, sau đó đáp xuống trên tường thành.
Trên tường thành, cường giả Hạo Thiên Tháp của Thập Vạn Đại Xuyên nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng khom người hành lễ.
- Bái kiến Diệp Vân Thanh đại trưởng lão!
Bạn cần đăng nhập để bình luận