Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1778: Khả Lạc Phi Loan Bỉ Dực Thiên (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hừ! Nếu như không thể ăn được thì tiểu đầu bếp kia đừng hòng mơ tưởng lấy được cơ hội đi vào núi Thần Tuyệt!
Đôi môi đỏ mọng của Nữ Vương Bích Lạc nhếch lên một cách đầy kiêu ngạo, sau đó bàn tay xinh đẹp của nàng cầm đôi đũa lên, gắp xuống miếng Cánh Chim Loan được rưới nước sốt màu nâu sẫm lên.
Lần đầu tiên... lại không thể gắp lên được.
Chiếc cánh đó dường như biết bay, cực kỳ trơn trượt.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì nước sốt kem kia.
Không biết nước sốt được làm từ nguyên liệu gì, nhưng sau khi thay đổi lại có vị ngọt thanh khiến người ta ăn ngon miệng hơn.
Nữ Vương gắp một miếng Cánh Phi Loan Khả Lạc bỏ vào trong bát, sau đó khẽ mím cặp môi đỏ mọng lại, ánh mắt có chút tò mò.
Khả Lạc trong tên của món ăn này... rốt cuộc có nghĩa là gì?
Nữ Vương gắp chiếc cánh lên, cặp môi đỏ rực như lửa khẽ mở ra, dưới đôi môi đỏ mọng đó là hàm răng trắng nõn như những hạt trân châu.
- Ôi ôi...
Cắn một miếng, vị nóng hổi tràn ra từ trên cánh.
Đôi môi đỏ mọng của Nữ Vương đè vào bên trên chiếc cánh, nước sốt màu nâu đậm lập tức dính lên đôi môi đỏ mọng.
Những chiếc răng cắn vào phần thịt mềm của cánh.
Phần xương thịt của Phi Loan rất mềm, vừa cắn xuống một cái đã lập tức nhai ra một lỗ hổng.
Thịt chim được xé thành từng sợi từng sợi bỏ vào trong miệng.
Sau khi cắn một miếng, vậy mà lại có thể nhìn thấy phần xương trong chiếc cánh của con Phi Loan.
Ôi ôi ôi...
Hai mắt của Nữ Vương Bích Lạc sáng rực lên ngay lập tức!
Đây là thịt của Chim Loan sao?
Sao lại khác hoàn toàn với mùi vị trong trí nhớ như thế chứ?
Làm sao mà cái mùi vị khiến cho người ta chán ghét kia lại không còn một chút nào nữa vậy... Thay vào đó là hương vị của một loại nước sốt ngọt lịm và vị thịt béo ngậy như thể khiến cho lòng người đều phải rạo rực.
Hơi nóng tỏa ra từ khe hở.
Nữ Vương Bích Lạc nuốt lấy miếng thịt trong cánh, nhìn chiếc cánh của con Phi Loan bằng ánh mắt thèm thuồng.
Nàng há miệng, lại bắt đầu gặm tiếp.
Những người xung quanh đều nhìn đến mức ngẩn người, trên mặt bọn họ lộ rõ vẻ kinh ngạc, bởi vì khó có thể tưởng tượng Nữ Vương Bích Lạc lại có thể gặm cánh của con Phi Loan giống như bị bỏ đói lâu ngày như vậy.
Phải biết rằng... Lần gần đây nhất mà Nữ vương bệ hạ ăn thịt Chim Loan đã là bốn năm năm trước rồi.
Lần đó, Nữ Vương vừa cắn một cái, đã nhổ thịt Chim Loan ra ngay lập tức.
Cực kỳ xem thường thịt Chim Loan...
Vậy mà...
Xì xào xì xào!
Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này, mỗi người bọn họ đều đã chợt hiểu ra.
Lần vương tiệc năm nay... thật là không thể tin được!
Minh Vương Nhĩ Cáp đã sớm nhếch miệng lên, nước miếng trong mồm không ngừng tứa ra.
- Tiểu thiếu niên Bộ Phương này thật là không công bằng... có thức ăn ngon đến mức như vậy, lại còn không mang ra sớm hơn!
Tiểu U gật đầu không ngừng, đôi mắt đen láy của nàng nhấp nháy liên tục, rất đồng ý với quan điểm của của Minh Vương Nhĩ Cáp.
Đại Tế Ti nhìn Nữ Vương gặm một cách vui thích như vậy, mím môi một cái, trên khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng không khỏi lộ ra một tia tò mò, nàng duỗi đũa ra gắp lấy chiếc cánh của Phi Loan.
Ngay sau đó, một đôi đũa bay lên không trung rồi rơi xuống, lần lượt gắp những chiếc cánh của Phi Loan lên.
Mỗi một vị đại quan đều ăn một cách vô cùng hưng phấn.
Cắn một miếng, hương vị mềm mềm lan ra, nước sốt thơm ngọt khiến cho đầu óc bọn họ như thể nổ ầm lên một tiếng, chỉ còn lại hai từ... ngon quá!
Cảnh Diên rất hài lòng với thái độ của mọi người.
Nàng không nói gì, lại xoay người đi vào phòng bếp lần nữa.
Lần này khi vào bếp xong, nàng bưng món ăn thứ ba trong tay đi ra.
Mà sau lưng nàng, ba cung nữ mặc áo choàng Tế Tự lộng lẫy đang bưng ba chiếc đĩa sứ thanh hoa đều được đậy nắp như nhau đi ra với vẻ vô cùng cung kính.
Hiển nhiên, ba món ăn này đều là món ăn dùng để cúng tế.
Tiếng đàn cầm đột nhiên vang vọng khắp toàn bộ cung điện, tiếng chuông leng keng không ngừng vang lên.
Tiếng va chạm của khung sắt văng vẳng bên tai.
Kết hợp với một đám đại quan đang điên cuồng gặm cánh trên bàn ăn bằng linh kim...tạo nên một bức tranh vô cùng mâu thuẫn và kỳ lạ.
Nữ Vương Bích Lạc đã gặm xong chiếc cánh.
Nàng chu môi lên, nhẹ nhàng thổi phù một tiếng, một chiếc xương dài nhỏ bị nàng phun ra, rơi xuống trên bàn.
Nàng vươn chiếc lưỡi hồng hào của mình ra, liếm một vòng quanh đôi môi đỏ rực của mình, trong nháy mắt, phần nước sốt còn dính trên bờ môi đổ chót đã được nàng liếm sạch sẽ.
Nữ Vương Bích Lạc thở ra một hơi đầy thỏa mãn và nhắm hờ mắt lại.
Đại Tế Ti giơ tay lên, khép chặt bàn tay lại rồi để xuống trước miệng, cúi đầu nhổ xương cánh ra.
Sau đó, cũng học theo dáng vẻ của Nữ vương bệ hạ mà liếm liếm phần nước sốt còn dính trên khóe miệng một cách sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết.
Sau khi liếm sạch sẽ, mới cầm khăn trắng sạch lên, lau nhẹ bờ môi đỏ mọng, khí chất lại trở nên lạnh lùng kiêu ngạo như trước.
Cách ăn của Lâm Đại Mỹ lại không dịu dàng như vậy.
Nữ nhân này hưng phấn đến mức cả người đều đang run rẩy, vừa ăn vừa phá lên cười khanh khác giống như tiếng chuông đồng, khiến cho những người xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn sang.
Sau khi nhổ xương ra, Lâm Đại Mỹ đứng dậy, cầm chiếc đĩa sứ thanh hoa đã bị gắp sạch sẽ kia lên, đổ phần nước sốt còn lại ở bên trong vào chiếc bát nhỏ trước người mình, vậy mà lại đổ được cả nửa bát nước sốt.
- He he. .. Đợi lát nữa hẳn là sẽ dọn cơm lên nhỉ? Nước sốt này ngon quá, nếu trộn lẫn với cơm thì chắc chắn sẽ lại càng ngon hơn!
Lâm Đại Mỹ gãi sau đầu mình, cong môi lên cười ngây ngô nói.
Những người xung quanh đều khẽ nở nụ cười đầy thân thiện.
Xích Ti trợn trắng mắt, cái đồ tham ăn thiểu năng này, vương tiệc sẽ dọn cơm lên sao? Có thể động não một chút được không hả?
Còn nữa... Có thể dè dặt hơn... giữ lại cho nàng một chút thể diện không thế?
Đúng lúc này, Cảnh Diên đi tới, đặt đồ ăn trong tay lên trên bàn ăn.
Sau lưng nàng, nhiều người đều nhìn chăm chú vào ba nàng cung nữ mặc trang phục cúng tế lộng lẫy đang bưng đồ ăn đó.
Nhìn thấy món ăn trong tay bọn họ, ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ và bắn ra thần quang.
Món ăn dùng để cúng tế... Cuối cùng cũng được bưng lên rồi!
Nhưng mà trước đó, giọng nói dễ nghe của Cảnh Diên đã thu hút sự chú ý của mọi người.
- Món thứ ba của vương tiệc, Đại Long Hà Phi Thiên.
Cảnh Diên nhẹ nhàng nói, trong giọng nói lại mang theo một chút hưng phấn.
Sau đó... Đưa tay lên giữ chặt ống tay áo, rồi vươn tay ra từ từ nhấc chiếc nắp đậy thức ăn lên.
Xùy xùy xùy...
Hơi nóng nghi ngút bốc lên từ chỗ khe hở của nắp đậy thức ăn kia, giống như một đám mây mù dày đặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận