Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1329: Minh Vương làm kim chi (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sợ nhất là... Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Minh Vương Nhĩ Ha vừa nuốt trọn một miếng kim chi chua cay vào trong miệng sau khi được Bộ Phương gắp cho.
Sau đó, cả người cứng đơ đứng yên tại chỗ, giữ nguyên động tác nuốt kim chi.
Tiếp đó, mọi người nhìn biểu hiện trên mặt Minh Vương Nhĩ Ha dần dần chuyển sang màu gan heo, tất cả đều không khỏi hít một hơi sâu...
- Quả nhiên là như vậy sao... Cái được gọi là kim chi này hình như khó ăn?!
- Nhìn xem sắc mặt đại nhân với đít khỉ không khác nhau lắm!
- Thật đáng sợ... May là chúng ta không ăn!
...
Mọi người xung quanh đều nhìn Minh Vương Nhĩ Ha, rồi chỉ trỏ.
Độ cay của một thìa lớn tương ớt đủ để khiến cho người bình thường cay đến hoài nghi nhân sinh. Ngay cả như Bộ Phương và Minh Vương Nhĩ Ha cũng bị cái vị cay này kích thích đến đôi môi đều sưng đỏ lên.
Đương nhiên, nếu như Bộ Phương với Minh Vương Nhĩ Ha thôi động chân khí trong cơ thể mà nói thì tất nhiên vị cay này không thể nào gây tổn thương cho bọn họ.
Thế nhưng, như vậy sẽ không có ý nghĩa. Đã ăn đồ ăn lại còn muốn thôi động chân khí trong cơ thể, vậy thì chẳng có chút nghĩa lý gì cả, đồ ăn đó ăn vào trong miệng sẽ giống như là nhai sáp nến.
Trong lúc mọi người đang nhìn, Minh Vương Nhĩ Ha bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt hắn ta thẩm thấu ra, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng tốc độ sưng đỏ lên của đôi môi Minh Vương.
Đối với Minh Vương, Bộ Phương vẫn có chút hiểu biết, kỳ thực gia hỏa này không phải là người biết ăn cay.
Mặc dù ông ta thích ăn que cay và Tôm Huyết Long Cay, nhưng khả năng ăn cay của ông ta rất yếu.
Từ việc ông ta ưa thích và tốc độ ăn Tôm Huyết Long Cay lập tức có thể nhìn ra.
- Oa... Ghê quá, nó khó ăn đến phát khóc luôn sao?
- Trời ơi! May mắn là chúng ta không phải ăn thử!
- Ta đã nói món ăn dùng nắm tay để làm ra, sao có thể ăn ngon được...
Mọi người xung quanh nhìn thấy Minh Vương Nhĩ Ha rơi lệ, đều hít vào hơi lạnh, nghi ngờ không thôi.
Bọn người Sở Trường Sinh hình như cảm thấy có chỗ nào đó hơi khác thường. Bọn họ luôn cảm thấy cho dù món ăn của Bộ lão bản khó ăn, cũng không thể nào khó ăn đến mức khiến người ta phát khóc được.
Bộ Phương không để ý đến tâm trạng của mọi người, hắn kéo kéo khóe miệng sưng đỏ nhìn Minh Vương Nhĩ Ha.
Một lúc sau.
Minh Vương Nhĩ Ha mở mắt ra, miệng bắt đầu nhanh chóng nhai ngấu nghiến, tiếng ma sát của hàm răng và kim chi va chạm vào nhau vang vọng không dứt.
Kít, két...
Minh Vương Nhĩ Ha vừa đau vừa sướng...
Hương vị chua cay của kim chi căn bản khiến cho miệng Minh Vương Nhĩ Ha không dừng được. Trong đó ẩn chứa một cảm giác với vị cay khiến lỗ chân lông toàn thân hắn ta đều co lại, hai má cũng hơi hơi chua chua.
Mặc dù nó cay, nhưng cay khiến cho người ta hưng phấn, ăn ngon đến mức hai dòng nước mắt phải chảy dài.
Bên trong kim chi dường như do bị rất nhiều người dùng nắm đấm nện qua, lại có thể cảm nhận được một lực trùng kích khổng lồ.
Trong đó còn ẩn chứa năng lượng không ổn định, dường như khi đó chúng đang bắn phá ra, nơi hỗn hợp năng lượng thẩm thấu qua sẽ được hòa vào trong cải thảo, khiến mùi vị của cải thảo càng trở nên mê người.
Khi Minh Vương Nhĩ Ha ăn xong, hắn ta lập tức cảm thấy khoang miệng của mình giống như muốn nổ tung ra, giống như núi lửa bị kìm hãm từ lâu muốn dâng lên.
Hắn ta nhai nuốt rất lâu, nước kim chi chua cay xoay trộn đều trong miệng, vị chua cay nóng hổi thấm đầy miệng.
Nuốt kim chi vào trong miệng.
Hắn ta cảm thấy lửa nóng dường như dọc cổ họng tràn ra vào trong bụng. Cảm giác loại lửa kia như thiêu như đốt khiến Minh Vương Nhĩ Ha phải vươn tay ra, ánh mắt mê ly, vuốt ve gương mặt của bản thân với đôi môi sưng đỏ.
- Ăn ngon lắm!
Minh Vương Nhĩ Ha thở hắt ra một hơi, ánh mắt mê ly.
- Ăn rất ngon, dù sao thì đây cũng dùng thủ pháp đặc biệt để nấu. Nếu như kết hợp nó với một số nguyên liệu nấu ăn nữa, thưởng thức cùng với rượu ngon... Ăn sẽ càng thêm ngon.
Bộ Phương lắc lắc kim chi trong tay, vừa cười vừa nói.
- Nhưng mà nó hơi cay…
Minh Vương Nhĩ Ha chẹp chẹp đôi môi hơi sưng đỏ của mình, nói.
Nói xong, Minh Vương Nhĩ Ha đi lại gần, mặt mũi tràn đầy nét cười:
- Tuy nhiên nếu kim chi này mà thiếu đi cái vị cay, thì nó lập tức chẳng còn hương vị gì... Cho nên, tiểu tử Bộ Phương, không bằng ngươi lại cho bản vương thêm một miếng, bản vương còn có thể nếm ra nhiều hương vị hơn!
Mọi người ở xung quanh nghe thấy lời này, đều không khỏi im lặng, trong lòng thầm mắng... Gia hỏa này còn biết xấu hổ hay không.
Trong lòng lão giả đã sớm bị trêu chọc ngứa ngáy, nhìn Bộ Phương nói:
- Tiểu trù tử, cho lão phu một miếng đi!
- Bộ Phương, ta cũng muốn!
Mắt đen của Tiểu U cũng nhìn chằm chằm Bộ Phương, lè đầu lưỡi trơn nhẵn ra, liếm liếm môi đỏ, bên trên dung nhan tuyệt mỹ hiện đầy vẻ nghiêm túc.
Mắt rắn Tam Hoa của Tiểu Hoa di chuyển một cái, nhìn chằm chằm Bộ Phương:
- A a a...
Không nghi ngờ chút nào, ý của Tiểu Hoa là nó cũng muốn.
Đối với ánh mắt chờ đợi của mọi người, Bộ Phương lại nghiêm túc đóng kín cái túi kia lại.
- Không còn không còn, mấy miếng kim chi còn lại, ta giữ lại còn có việc dùng đến.
Bộ Phương trịnh trọng nói.
Bộ Phương giữ nó lại còn có việc dùng? Kim chi này ngoài ăn ra còn có thể dùng vào việc gì?
Mọi người xung quanh đều hiện ra vẻ không hiểu.
Mặc dù bọn họ không nghĩ ra, nên cũng chỉ có thể lộ vẻ tiếc nuối. Bọn họ không thể hưởng thụ được mỹ vị của món kim chi này, trong lòng cảm thấy hơi tiếc.
Lão giả rất tức giận, ông ta túm lấy một túm tóc bạc trên đỉnh đầu, phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi.
Bản thân ông ta là Cốc Chủ đời thứ nhất của Thao Thiết Cốc. Ông ta muốn ăn cái gì, lập tức có thể ăn món đó, bây giờ lại nhiều lần bị cái tiểu trù tử này cho ăn quả đắng, muốn ăn cái gì cũng không ăn được!
Cái kiểu tức giận kia khiến lão giả cảm thấy cả đám tóc bạc trên đỉnh đầu mình suýt chút nữa bị hói vì tức.
Tiểu U liếc xéo Bộ Phương, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Khi Tiểu Hoa biết không thể ăn được, nó cảm thấy hơi tiếc nuối, thở dài, xoay người dự định đi vào trong tửu lâu.
- Hừ! Thiếu niên Bộ Phương, nếu đã không cho ta ăn, chúng ta lập tức tự mình làm lấy!
Đột nhiên, hai tay Minh Vương Nhĩ Ha chống nạnh, nhìn Bộ Phương, miệng như hai miếng lạp xưởng cười toe toét lạp, lộ ra vẻ đắc ý.
Bộ Phương ngơ ngẩn, mọi người xung quanh cũng ngẩn ngơ theo...
- Có ý gì?
Bộ Phương nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
- Bản Vương cũng có thể tự mình làm được kim chi! Tìm một cái túi bền chắc, tiếp đó cho cải thảo với gia vị vào trong, rồi dùng sức đập không phải chỉ như thế sao? Chuyện đơn giản như vậy,... Lấy trí tuệ của bản vương chẳng lẽ còn không làm ra được?
Minh Vương Nhĩ Ha dương dương đắc ý cười to, phảng phất như hắn ta đang vì trí tuệ của mình mà nhấn like.
Con mắt của rất nhiều người xung quanh đều sáng lên. Mặc dù bọn họ cảm thấy có chỗ nào đó dường như không đúng, nhưng nghe nó có vẻ rất có đạo lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận