Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2186: Cẩu Gia đói khát (2)

Notice: Undefined offset: 182
Hắn có thứ tốt muốn trao đổi với Bộ Phương, nhân lúc Bộ Phương vẫn chưa rời đi, vội vàng chạy tới nói chuyện một chút.
Tuy nhiên, sau khi biết Bộ Phương đi đưa đồ ăn cho Ngục Khuyển.
Hoàng Tuyền Đại Thánh lập tức ngạc nhiên muôn phần, la hét đòi đi cùng.
Bộ Phương cũng không từ chối yêu cầu này, vừa hay, Bộ Phương cũng đang có chút mờ mịt, không biết nên đi tới địa điểm cũ của Hắc Điện như thế nào.
Vì vậy, có Hoàng Tuyền Đại Thánh trợ giúp, ngược lại giảm được không ít phiền toái.
Hai người nhanh chóng bay ra, bước đi trên không.
Chỉ chốc lát sau, đã đáp xuống, đi tới trước địa điểm cũ của Hắc Điện.
Từ sau khi Hắc Ma ngã xuống, sức mạnh bí ẩn bao phủ lên Hắc Điện đã lập tức tiêu tani.
Mà cường giả trong Hắc Điện cũng đều bị lực lượng đó tiêu diệt.
Vùng cấm địa đã mất đi chủ nhân của vùng cấm địa, thì nó đã mất đi tư cách tiếp tục làm vùng cấm địa, tất cả những kẻ lười biếng sẽ bị xóa sổ.
Bởi vì bọn họ vốn dĩ không thuộc về kỷ nguyên này.
Hắc Điện là một tòa cung điện to lớn nguy nga.
Mái đình nhọn hoắt như những thanh trường kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời.
Từng đường kiếm sắc bén như thể phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Ở đây chính là Hắc Điện, là Hắc Điện đã từng huy hoàng vô cùng.
Bộ Phương và Hoàng Tuyền Đại Thánh đi tới bên ngoài Hắc Điện.
Hắc Điện của bây giờ đã sớm đổ nát, cánh cửa của Hắc Điện hiện đầy dấu vết của móng vuốt chó.
Những dấu chân chó kia không hề nghi ngờ là do Cẩu Gia lưu lại.
Hiển nhiên, lúc trước Cẩu Gia cũng không ít lần quấy nhiễu Hắc Điện.
Cẩu Gia hẳn là cũng biết trong Hắc Điện có đồ vật có thể trợ giúp cho hắn đột phá.
- Ha ha ha! Bổn thánh có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt táo bón của tên Hắc Ma lúc trước khi bị tên chó ghẻ kia quấy rối rồi...
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn đống chân chó hiện đầy lên trên cánh cửa của Hắc Điện, lập tức phát ra những tràng cười thật to.
Khóe miệng của Bộ Phương cũng hơi hơi giật giật.
Hai người không ở lại quá lâu.
Bộ Phương giơ tay lên, đẩy cửa Hắc Điện ra.
Cót két một tiếng.
Cánh cửa của Hắc Điện lập tức mở ra hai bên, một cỗ hắc khí bàng bạc từ trong lan tràn ra, giống như đang bao trùm lấy thân thể của người ta.
Cộc cộc cộc...
Trên đường đi vào trong, chỉ có tiếng bước chân rõ ràng vang vọng.
Tất nhiên, có những dải băng bó nằm rải rác trên mặt đất...
Hắc Điện đã từng có chút rực rỡ, nhưng thật đáng tiếc khi sự thay đổi của một kỷ nguyên đã biến thế lực rực rỡ một thời trở thành đống đổ nát.
Hắc Điện kịt được bao phủ bởi một lớp bụi, như thể đã phủ một lớp bụi của suốt cả một kỷ nguyên.
Những cường giả Hắc Điện từng sinh sống ở trong đó chỉ giống như bong bóng, tất cả đều là hư ảo.
Nếu như không phải là Bộ Phương từng tự tay giết chết Hắc Ma, biết rõ, Hắc Ma là có thật.
Có lẽ, hắn đã rơi vào trong ảo giác tưởng rằng Hắc Điện đã bị hủy hoại trong một kỷ nguyên.
- Chậc chậc chậc... Đây chính là tác dụng của lực lượng pháp tắc vô thượng.
Hoàng Tuyền Đại Thánh bắt chéo hai tay lại, bước đi ở trong đó.
- Lực lượng pháp tắc?
Bộ Phương hơi nghi hoặc một chút.
- Cái gọi là lực lượng pháp tắc, là một lực lượng cường đại hơn cả Thiên Đạo Ý Chí, lực lượng pháp tắc là nguồn gốc của thế giới, không ai có thể chống lại được... Cho dù là Đại Thánh đại viên mãn thì cũng chỉ như con kiến hôi khi đứng trước lực lượng pháp tắc mà thôi.
Hoàng Tuyền Đại Thánh cảm khái muôn phần.
- Pháp tắc sao...
Bộ Phương trầm tư.
- Thành thật mà nói, bổn thánh cũng rất tò mò, cảnh giới phía trên Đại Thánh đại viên mãn là gì, tu hành vài vạn năm, bổn Thánh cũng chưa từng chạm đến bích chướng kia, thật không ngờ lại bị con chó ghẻ kia vượt lên trước rồi.
Hoàng Tuyền Đại Thánh sờ lên cái mũi của mình.
Hai người tiếp tục bước đi, bước vào ở chỗ sâu bên trong Hắc Điện.
Vừa đi, vừa nói chuyện phiếm, cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Đột nhiên.
Một bóng đen chợt lóe lên.
Bộ Phương và Hoàng Tuyền Đại Thánh ánh mắt đều là ngưng tụ.
Hoàng Tuyền Đại Thánh thậm chí còn đưa tay ra, lực lượng bàng bạc trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng ngưng tụ.
- Kẻ nào? Lăn ra đây cho bổn thánh!
Hoàng Tuyền Đại Thánh há mồm quát lớn một tiếng.
Sau đó, toàn bộ Hắc Điện chợt sáng rực lên.
Một con chó đen béo lười biếng đang nằm trên mặt đất đằng xa, ngáp liên tục.
- Cẩu Gia?
- Chó ghẻ?
Bộ Phương và Hoàng Tuyền Đại Thánh đồng thời cả kinh, bởi vì vừa rồi bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra trong cung điện vẫn có sinh linh tồn tại.
Đôi mắt chó của Cẩu Gia khẽ nhướng lên, quét qua Hoàng Tuyền Đại Thánh một cái, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Bộ Phương.
- Tiểu tử Bộ Phương, ngươi đã đến rồi...
Giọng nói ấm áp mà đầy từ tính của Cẩu Gia vang lên toàn bộ trong cung điện.
Bộ Phương khẽ gật đầu.
Hắn lấy hộp cơm ra, mở hộp cơm ra, bưng Túy Sườn Thịt Rồng đang tỏa ra tia sáng được đặt ở trong đó ra.
Mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn ngập trong không khí.
Mũi chó của Cẩu Gia giật giật, mắt chó lập tức phát sáng lên.
- Ngươi thiên lý truyền âm, chỉ vì ăn một phần Túy Sườn như vậy sao? Vì sao ngươi không chờ sau khi đột phá rồi trở về ăn...
Bộ Phương bưng Túy Sườn trên tay, đặt hộp cơm trên mặt đất, chậm rãi đi tới chỗ Cẩu Gia.
Đi tới bên cạnh Cẩu Gia, đặt đĩa sứ thanh hoa xuống dưới đất.
Bản thân ngồi trên cầu thang lạnh như băng trong Hắc Điện.
Cẩu Gia nhìn Bộ Phương một cái, không nói lời nào, bắt đầu há miệng ăn lấy ăn để.
Động tác đó như thể thật sự đã lâu rồi không được ăn Túy Sườn vậy, trông vô cùng đói khát.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn tướng ăn đó của Cẩu Gia, chậc chậc chậc lắc đầu.
Nhưng mà cũng không nói gì.
Trong toàn bộ cung điện, chỉ còn lại tiếng Cẩu Gia ôm lấy đĩa sứ ăn lấy ăn để vang lên.
Một lúc lâu sau, Cẩu Gia cuối cùng đã ăn xong.
Đĩa sứ thanh hoa đều được liếm sạch sẽ.
Ngay cả một chút nức sốt cũng không còn.
Sau khi ăn xong, Cẩu Gia mới thỏa mãn liếm liếm móng vuốt, miệng chó hơi nhếch lên.
- Vẫn là Túy Sườn của tiểu tử Bộ Phương khiến cho chó thoải mái...
Cẩu Gia cảm khái nói.
Sau đó, Cẩu Gia mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt của Bộ Phương, vẻ dò xét hiện lên trong mắt hắn khiến cho Cẩu Gia không khỏi nheo mắt lại.
- Mấy nghìn năm không được ăn Túy Sườn rồi, hiện tại được ăn vào, cảm thấy thật sự rất cảm động!
Cẩu Gia liếm móng vuốt, nói.
Mấy nghìn năm?
Hoàng Tuyền Đại Thánh và Bộ Phương đều trợn mắt há hốc mồm.
Cẩu Gia biến mất chẳng qua chỉ trong chốc lát, làm sao lại biến thành mấy nghìn năm rồi?
- Chuyện này nói ra rất dài dòng... Cẩu Gia không có thời gian nói quá nhiều, hơn nữa, tiếp theo đây, sẽ tiến đến thời khắc mấu chốt, vì vậy cần phải có người đến thủ hộ.
Cẩu Gia nói.
- Vì vậy mới kêu tiểu tử Bộ Phương tới, bằng không thì ngươi cho rằng Cẩu Gia trăm cay nghìn đắng vạn dặm truyền âm, chỉ vì bảo ngươi mang Túy Sườn đến thôi sao? Đương nhiên... Đây cũng là một lý do quan trọng.
Cẩu Gia bỗng nhúc nhích mũi chó một cái, như thể đang hồi tưởng lại hương vị của món Túy Sườn.
- Lỡ như thất bại... dù gì Cẩu Gia cũng được chết kèm theo mùi vị Túy Sườn, như vậy mới có thể chết cũng không tiếc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận