Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1016: 9 bậc Trù đạo, là cơ hội để thể hiện kĩ thuật thực sự (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Từng tiếng bước chân lộn xộn vang lên, bên ngoài giao lộ có người đuổi tới.
Văn Nhân Thượng uống rượu lảo đảo tiếng tới.
Sau lưng hắn là Mạc Lưu Cơ hở ngực.
Không lâu sau đó là Mộc Chanh và Lưu Gia Lý cũng tới.
Bọn họ nhìn cung điện vàng phía sau, thân thể đều run rẩy lên, người nào cũng không ngờ rằng truyền thừa thực sự nằm bên trong Thao Thiết đường.
Trong mắt Mộc Chanh tỏ rõ sự điên cuồng, không do dự lao vào bên trong các tiểu điện.
Nhưng rất nhanh lại đi ra, trên mặt toàn vẻ bi phẫn!
Sao các tiểu điện không tiến hành kiểm tra!
Đi vào Điện Đao Công chỉ thấy thái đao bị tàn phá nằm dưới đất, đi vào Điện Thực Đơn… cũng không còn gì.
Bọn người Mộc Chanh tức giận.
Vất vả lắm mới tìm được tới nơi truyền thừa, nhưng lại mất đi tư cách lĩnh hội.
Rốt cuộc là ai làm?
Đám người Mộc Chanh bi phẫn vạn phần!

- Đại ca ca, ngươi đến thật chậm!
Bộ Phương đi xuống bậc thang xoay tròn, giẫm vào lòng đất đen kịt, bốn phía đều vang vọng giọng nói của Tiểu Nha.
- Truyền thừa của Tiểu Nha đã hoàn thành…
Tiểu Nha bĩu môi, âm thanh lại vang lên.
Ngay sau đó.
Trước mắt Bộ Phương cũng sáng lên, trừng chùm sáng dưới đất bay lên, hào quang rực rỡ mà lóa mắt!
Toàn bộ không gian dưới lòng đất được chiếu sáng rất rực rỡ!
Thấy rõ bốn phía, Bộ Phương không khỏi hít vào một hơi…
Bởi vì hắn phát hiện đây là một không gian trống, hiện ra một bậc thang nghiêng, trên mỗi bậc thang đều bày hai cái bếp lò, đồng thời có một người mang theo mặt nạ đứng ở trên.
Cái thang dốc được chia thành chín tầng ... Ở tầng chín, Tiểu Nha và Tiểu Hoa đang ngồi trên ghế, chu miệng với đôi chân buông xuống trắng nõn.
Ban đầu trên mi tâm Tiểu Nha không có gì bây giờ lại xuất hiện Tinh Thạch xanh biếc. Tinh Thạch này khảm ở giữa trán của nàng, giống như có năng lượng khuếch tán từ đó mà ra.
Tinh Thạch màu xanh biếc cũng là truyền thừa à?
- Thứ này gọi là Pha Lê ký ức truyền thừa, cái gọi là truyền thừa đều được giấu trong đó, không ngừng lớn lên cùng tiểu nha đầu. Truyền thừa trong Pha Lê sẽ hòa vào tâm trí tiểu nha đầu như nước và sữa, hòa làm một thể.
Minh Vương sờ lên cằm, giải thích cho Bộ Phương.
Tốt xấu gì hắn cũng là Minh Vương Minh Khư, vẫn có một chút kiến thức.
- Chỉ không biết Pha Lê truyền thừa này đối với tiểu nha đầu mà nói là phúc hay họa…
Minh Vương nói xong lại đập vào miệng.
- Đắc tội, đắc tội.
- Lão Bộ, cho bổn Vương ăn Lạt Điều, bổn Vương sẽ bảo vệ miễn phí tiểu nha đầu một này, thế nào?
Minh Vương tiến đến bên cạnh Bộ Phương nói.
Bộ Phương liếc hắn một chút, nâng băng vải trắng đen bên thân ra.
- Ngươi nhìn tiểu nha đầu có sừng trên trán kia…
Minh Vương sững sờ, quay đầu nhìn sang rồi hít sâu.
- Thất Thải Phệ Thiên Mãng? Chao ôi!
- Có tiểu nha đầu này ở đây, ngươi còn muốn ăn Lạt Điểu à?
Bộ Phương nói nhẹ.
- Người trẻ này… đúng là nghịch ngợm! Đừng nói là tiểu nhà đầu kia còn chưa thành niên, cho dù là trường thành thì một mình bổn Vương cũng đánh được.
Lỗ mũi Minh Vương nở lớn, thở hổn hển nói một tiếng.
Bộ Phương bĩu môi, không thèm để ý đến Minh Vương, mở rộng bước về phía bậc thang kia.
Vừa bước lên bậc thứ nhất, Bộ Phương đã cảm thấy hoảng hốt.
Ngay sau đó tất cả xung quanh đều như hoa trong gương, trăng dưới nước, đều biến mất.
Minh Vương cũng biến mất, Tiểu Nha Tiểu Hoa cũng không thấy nữa…
Đập vào mắt chỉ là một khu vực trống trải, hai cái bếp lò đối diện nhau.
Bên cạnh là một vị đeo mặt nạ nhìn hắn, ánh mắt vô cùng chất phác.
Chuyện này là sao?
Bộ Phương sững sờ, nhíu mày.
- Muốn có được truyền thừa của Cốc Chủ cần xác định có thiên phú không. Chín bậc thang trù đạo, mỗi một bậc thang đều có so đấu nấu nướng món ăn, ngươi cần chiến thắng toàn bộ. Chỉ có như thế mới có tư cách có được truyền thừa…
Ầm ầm!
Âm thanh đinh tai nhức óc trên bầu trời vang vọng, một thân ảnh lớn như ẩn như hiện.
Bộ Phương cau mày, nhìn thân ảnh to lớn kia, phun nhẹ một ngụm khí.
Không nói gì trực tiếp dùng hành động để biểu thị.
Làn khói xanh trong tay lượn lờ lên, Long Cốt thái đao cũng nổi lên, rơi vào tay hắn.
Uỳnh…
Người đeo mặt nạ ở phía đối diện, trong mắt lóe lên ánh sáng, khí thế đáng sợ phóng lên tận trời!
Một bên khác, Minh Vương cũng gặp tình huống như thế.
Nhưng Bộ Phương cũng không tỏ ra có gì khác biệt, Minh Vương Nhĩ Cáp che mặt lại, sợi tóc khẽ rơi xuống, phát ra tiếng cười dài.
Đã đến lúc bổn Vương thể hiện kỹ thuật thực sự của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận