Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2701: Mì tôm này, thật là thơm! (1)

Giải đấu lớn thực thần ở thế giới này vô cùng nổi tiếng và được toàn thế giới chú ý đến.
Với mức sống của người dân ngày càng được nâng cao, ngày càng có nhiều người chú trọng đến vấn đề ẩm thực.
Cuộc thi ẩm thực thế giới kiểu này đương nhiên sẽ khơi dậy sự hứng thú của vô số người, chưa kể đến số tiền thưởng của cuộc thi này lên tới một trăm triệu.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào đấu trường.
Đủ loại máy quay phim chụp ảnh khác nhau đang ghi lại mọi hình ảnh.
Tiểu Ngải đi theo phía sau lưng Bộ Phương, hai chân đều đang run rẩy, cô chỉ là một trạch nữ thích chơi với dữ liệu máy vi tính thôi, chưa bao giờ được nhìn thấy một cảnh tượng hoành tráng như vậy, trong lúc nhất thời, trái tim nhỏ đập bình bịch.
Ngược lại là Dư Ca thì vô cùng tò mò, ánh mắt anh ta dò xét xung quanh.
Bộ Phương nấu xong tương đối nhanh, dù sao thì cũng chỉ là làm mì tôm, cũng không phải món ngon gì có độ khó cao cả.
Các giám khảo nhìn Bộ Phương bước tới, bọn họ đã nếm thử rất nhiều món ăn trước đó rồi.
Tuy nhiên, bọn họ cũng thể hiện ra sự nhạy bén của mình trong vai trò giám khảo.
Đối với một số món ăn, thậm chí bọn họ còn lật đũa, trực tiếp loại bỏ chúng mà không cần phải nếm thử nữa.
Sự bắt bẻ của bọn họ đã khiến vô số tuyển thủ phải đau đầu.
Đánh giá của đoàn bình luận đại chúng thì cũng không đến nỗi, nhưng chủ yếu vẫn là năm vị giám khảo chính ở đây.
Đánh giá của các giám khảo chính cũng chiếm phần lớn số điểm.
Vốn là có nhiều tuyển thủ như thế, muốn nếm thử từng món ăn một, có lẽ phải tiêu hao thời gian vô cùng nhiều.
Thời gian làm món ăn rất lâu, nhưng thời gian nhấm nháp lại vô cùng nhanh.
Bởi vì những vị giám khảo này quá kén chọn!
Sự bắt bẻ của bọn họ về các món ăn gần như là biến thái!
Ví dụ như một tô mì, bọn họ dùng đũa xới lên, nếu như nhìn thấy có vài sợi mì có độ mảnh không đồng nhất thì bọn họ sẽ trực tiếp loại bỏ mà không thèm cho đầu bếp có cơ hội giải thích.
Thậm chí, ban giám khảo trực tiếp nhìn thẳng vào đầu bếp một cái thôi thì cũng sẽ loại luôn.
Phân tích từ độ dài móng tay của đầu bếp, độ dài của râu, độ trắng của khuôn mặt và nhiều vấn đề khác nữa.
Sự hà khắc này gần như khiến người ta líu lưỡi.
Một số đầu bếp bị loại vừa đi ra vừa khóc thút thít.
Quá thảm!
Quá ác!
Đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp không tưởng nổi kia, lại càng độc miệng tới cực hạn.
Hơn mười vị đầu bếp đi xuống, bọn họ cũng chỉ nếm thử khoảng một phần ba số món ăn mà mấy vị đầu bếp mang lên thôi, hai phần ba còn lại thì trực tiếp loại đi.
Tiểu Ngải càng run lẩy bẩy khi nhìn thấy cảnh này.
Một trận đấu tàn khốc như vậy, Bộ Phương lại chỉ mang lên một bát mì tôm, sợ rằng còn chưa bưng lên được là đã bị người khác đánh văng khỏi khán đài rồi.
Mì tôm mà sao dám bưng lên trên bàn ban giám khảo như vậy chứ?
Không chỉ mỗi Tiểu Ngải.
Trên thực tế, tất cả mọi người cũng không hề coi trọng Bộ Phương...
Tất nhiên, cũng không thể nói bọn họ không coi trọng Bộ Phương mà chỉ là không coi trọng… Mì tôm.
Năm vị giám khảo, năm bát mì tôm.
Năm vị giám khảo đều có trạng thái khác nhau.
Vị giám khảo nữ có dáng người mập mạp đầu tiên đang xoa ngón tay và cắt tỉa móng tay của mình.
Về phần ánh mắt, từ đầu đến cuối đều không hề rơi vào bát mì tôm nữa.
Về phần vị nữ giám khảo xinh đẹp thứ hai thì đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lồng ngực phập phồng không ngừng, sóng biển dâng trào.
Một vị hòa thượng đến từ Hoa Quốc thì lại đang mỉm cười, nhưng ánh mắt của ông ấy dường như vô cùng trống rỗng...
Những vị giám khảo đó, người này còn xoi mói hơn người nọ.
- Mì tôm?
Vị giám khảo nam mặc áo khoác đầu bếp liếc nhìn Bộ Phương một cái.
Anh ta nói tiếng phổ thông Hoa Quốc không được chuẩn lắm.
- Ở đất nước hoa anh đào chúng tôi, món mì tôm này còn có thể được gọi là mì sợi... Tuy nhiên, rất khó để đến được vị thanh nhã... Anh là một đầu bếp Hoa Quốc, nhưng ngược lại là bạo gan bưng mì tôm lên đặt ở bàn thi đấu... Nói bằng cách nói của Hoa Quốc... Chính là vô cùng can đảm!
Lời nói của người đàn ông này lại có một chút ý chế giễu.
Các vị giám khảo ở xung quanh đều hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ dáng người mập mạp và người phụ nữ xinh đẹp kia thậm chí còn không thèm nhìn vào món ăn...
Kẻ thù chung của phụ nữ là gì?
Mì tôm!
Ăn một miếng thì sẽ mọc ra bao nhiêu là mụn chứ?
Bọn họ đến để làm giám khảo của giải đấu lớn thực thần thế giới, không phải đến để làm mặt nổi mụn!
- Mì tôm... Không, đây không phải là mì tôm.
Bộ Phương lắc đầu, hắn bắt chéo hai tay lại rồi nói.
- Tô mì này... Nếu thật sự muốn đặt một cái tên, vậy thì gọi là... mì công tâm đi.
Mì công tâm?
Tiểu Ngải và đầu bếp ở bên dưới đều đưa mắt nhìn nhau.
Những người đang xem tiết mục tranh tài cũng vô cùng ngơ ngác.
Lừa bịp, tiếp tục lừa bịp đi!
Một bát mì tôm, làm sao còn có thể nhổ ra hoa chứ?
Tất cả mọi người đều dở khóc dở cười.
Thành phố Giang Đông.
Trong một nhà hàng đơn sơ.
Lưu Mục trố mắt mà nhìn hình ảnh được phát trên máy truyền hình cũ kỹ này...
Đập ngay vào mắt cậu ta là một khuôn mặt không chút cảm xúc hiện lên trên TV.
- Bộ Phương? Tên nhóc này... sao lại chạy đến giải đấu lớn thực thần thế giới rồi?
Lưu Mục vô cùng thất kinh.
Bếp trưởng bước ra khỏi phòng bếp.
Sau khi trải qua những biến cố trước đây, cả hai đều đã nguôi ngoai nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Giải đấu lớn thực thần thế giới?
Bếp trưởng hơi giật mình, có chút hoảng hốt, ông còn không dám nói mình có đủ tư cách để đi dự cuộc thi này nữa.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những miếng khoai tây sợi chua cay thơm ngon của Bộ Phương, bếp trưởng lại cảm thấy có lẽ Bộ Phương thật sự có cơ hội...
- Thế nhưng... món ăn mà Bộ Phương mang lên lần này lại là một bát mì tôm đó!
- Ai mà chẳng làm được mì tôm chứ, tôi cũng làm được, tôi cũng có thể lên thi!
Lưu Mục bĩu môi rồi nói.
Mì tôm?
Bếp trưởng híp mắt lại, dựa theo hiểu biết của ông đối với Bộ Phương, đây chắc chắn không phải là một bát mì tôm bình thường.
...
- Bưng xuống đi... Anh đã bị loại.
Vị nữ giám khảo với dáng người mập mạp đang cắt tỉa móng tay, thịt mỡ trên mặt run lên một trận, cô ta cười rồi nói.
Cô ta trực tiếp tuyên án tử hình cho Bộ Phương.
Mì tôm?
Đánh chết cô ta cũng không thèm nếm thử đâu!
Cô ta như hoa như ngọc, làm sao có thể ăn loại thực phẩm rác rưởi như mì tôm này được chứ!
Các vị giám khảo xung quanh cũng lần lượt gật đầu...
- Mấy người còn chưa nếm thử nữa...
Tiểu Ngải lẩm bẩm phía sau lưng Bộ Phương, mặc dù cô cũng không nghĩ mì tôm của Bộ Phương có thể tấn cấp, nhưng ban giám khảo còn không thèm nếm thử mà đã loại Bộ Phương, điều này có chút không công bằng.
- Không cần ăn… Loại mì tôm này, dùng mắt thường nhìn cũng có thể biết được đó là loại rác rưởi gì.
Người phụ nữ mập mạp tiếp tục lắc đầu.
- Cầm xuống đi!
Người phụ nữ xinh đẹp kia cũng lên tiếng.
Bọn họ không hề có chút sắc mặt tốt đẹp nào đối với món mì tôm này cả.
Phía xa, những người phục vụ mặc áo sơ mi trắng, vest màu đen đứng sau lưng giám khảo nhao nhao bước tới, muốn dọn bát mì tôm đang bày ở trên bàn đi.
Sắc mặt của Bộ Phương không hề thay đổi.
Tuy nhiên, khi những phục vụ kia chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa, hắn mới từ tốn nói.
- Không ăn? Tốt thôi... Vậy các vị mở trứng ra đi.
Bộ Phương nói.
Hả?
Mở quả trứng ra sao?
Cách làm món mì tôm của Bộ Phương vô cùng đặc biệt, nhìn từ bên ngoài, toàn bộ cái bát đều được bao phủ bởi một quả trứng rán.
Món trứng rán này được chiên lên thành vàng trắng đan xen làm tăng vẻ ngon miệng ngay từ lần đầu nhìn thấy.
Người phụ nữ mập mạp có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Cô ta lấy một cái nĩa bằng inox ra, sau đó xiên vào quả trứng rán rồi rút ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận