Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1618: Đánh đến khi ngươi gọi ba! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tuy nhiên, Mộng Kỳ thành chủ vẫn bình tĩnh như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp chợt nở nụ cười.
Với nụ cười này, trăm hoa lụi tàn, bốn phía xung quanh đều trở nên ảm đạm.
Những người bị long uy làm cho choáng váng đột nhiên cảm thấy áp lực trên người giảm bớt, trong mắt họ chỉ còn lại Mộng Kỳ thành chủ.
- Nghiệt súc... Còn dám ngông cuồng?
Giọng nói trong trẻo của Mộng Kỳ quát lên một tiếng lạnh lùng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh hồng rực rỡ lướt qua trong nháy mắt.
Một cái thái đao dài và mỏng rơi trên tay Mộng Kỳ thành chủ, thái đao dường như được chế tạo từ thủy tinh, trên đó khắc đầy những đường vân huyền ảo.
Đối mặt với Lục Tinh Thú Hoàng đang nhào tới, Mộng Kỳ thành chủ vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nàng ta bất ngờ vung thái đao lên.
Một bóng người, hai bóng người, ba bóng người, bốn bóng người...
Mộng Kỳ thành chủ vung thái đao, cả người biến hóa ra hàng ngàn bóng hình, giống như đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Thân hình của Xích Viêm Ma Long cứng lại ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hàng loạt vết đao tinh xảo xuất hiện trên cơ thể của nó...
Ngay sau đó, ầm một tiếng, Xích Viêm Ma Long té xuống đất, thân thể đã bị cắt xẻ hoàn toàn...
Hàng ngàn bóng hình của Mộng Kỳ biến mất, nàng ta vẫy tay một cái, lập tức xuất hiện từng cái bếp trên lôi đài.
Các bộ phận cơ thể của Xích Viêm Ma Long đã bị cắt xẻ lần lượt được đặt trên bếp.
Rõ ràng, đây chính là những lựa chọn cho lần so tài tiếp theo.
- Đó là đao công của Mộng Kỳ thành chủ, múa đao liên tục.
- Thật đẹp, thật giống như là đang múa đã cắt xẻ xong Lục Tinh Thú Hoàng...
- Không hổ danh là thành chủ Tiên Thành, không hổ danh là Lân Trù!
...
Các khán giả đều là phấn khích vô cùng, có thể thấy Lân Trù xuất thủ, tất cả đều rất ghiền!
Đặc biệt, xuất thủ và đẹp nhất Lân Trù chính là Mộng Kỳ thành chủ.
Các khán giả lại cảm thấy một trận may mắn.
Mộng Kỳ thành chủ lấy ra một cái bạch quyên, dùng nó lau chùi thái đao thủy tinh màu hồng, hai mắt hơi cong lên, nhìn xuống dưới lôi đài.
- Hai vị tuyển thủ, thời gian nghỉ ngơi đã hết... Tiếp theo, các ngươi nên bắt đầu so tài.
Lời nói rơi xuống.
Ánh mắt của khán giả lần lượt chuyển động, rơi vào trên người Đại Ma Vương và Lục Nhất đang nghỉ ngơi dưới lôi đài.
Bộ Phương và Lục Nhất lần lượt mở mắt ra, có tia sáng trong mắt họ.
Giờ phút này, Công Thâu Ban rất kích động, cả người run rẩy.
Hắn biết không có lý do gì khiến bản thân phấn khích, nhưng hắn vẫn không thể không phấn khích.
Dù sao đây có thể coi là cuộc tranh tài cuối cùng của Bộ Phương, một khi chiến thắng, Bộ Phương sẽ trở thành đệ nhất Tiên Trù trong cuộc tranh tài.
Điều này làm cho Công Thâu Ban không thể nào không kích động.
Mặc dù loại chuyện này không thể nào xảy ra trên người Công Thâu Ban.
Tuy nhiên, chuyện này... chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất thích thú rồi.
Tiểu U dựa vào trên thuyền U Minh, sắc mặt nàng có chút trắng bệch.
Chủ đề là rồng sao?
Tiểu U nhìn Mộng Kỳ một cái thật sâu, cái chủ đề này e rằng là cố ý.
Nếu như nói trong linh thú thì chỉ có rồng là linh thú có tinh khí hàng đầu.
Mộng Kỳ thành chủ biết Bộ Phương cần làm món ăn này để áp chế nguyền rủa trong người nàng, cho nên đặc biệt chọn rồng để làm linh thú cho chủ đề này sao?
Thật là một vị Đại tỷ tỷ tri kỷ mà.
Bộ Phương và Lục Nhất không bước lên lôi đài một cách khoe mẽ, họ đều bước từng bước chậm rãi lên lôi đài.
Bước đi của cả hai rất vững chắc, mỗi bước đi của họ như củng cố thêm niềm tin trong lòng.
Bước lên lôi đài, hai người mặt đối mặt ngẩng đầu lên.
Ánh mắt ở trong hư không chạm vào nhau.
Các khán giả yên lặng như tờ, tất cả như bị một cỗ áp lực vô hình đè nén, không dám lên tiếng.
Ánh mắt của Lục Nhất rất sắc bén, tràn đầy hung hăng cùng áp lực vô hạn.
Ánh mắt của Bộ Phương lại hờ hững nhưng vô cùng kiên định.
- Lần này... ngươi sẽ thua, không có trù đạo chi tâm, ta và ngươi không cùng một cấp bậc.
Lục Nhất nhìn Bộ Phương, thản nhiên nói.
Nói xong.
Tròng mắt của Bộ Phương co rút một cái.
Bịch bịch bịch...
Một cỗ nhịp tim vô hình vang lên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Bộ Phương cảm giác cả người mình bị bao trong một cỗ áp lực vô hình.
Thân hình Lục Nhất ở trước mặt lập tức phóng đại một cách nhanh chóng...
Hắn ta trở nên vô cùng cao lớn.
Đối mặt với Lục Nhất, Bộ Phương cảm giác mình giống như đang đối mặt một mảnh thiên địa!
...
Hư không vỡ nát.
Địch Thái Giới Chủ nhanh chóng bay nhanh.
Trường bào trên người bay vù vù vang dội, sợi tóc màu vàng tung bay.
Cẩu gia nhẹ nhàng bước vài bước catwalk, mỗi bước hạ xuống đều nhanh chóng kéo gần khoảng cách, đi theo sau lưng Địch Thái.
Tốc độ của một người một chó rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau họ đã thấy một bóng người đang chật vật ở đằng xa.
Bóng người đó không ai khác chính là thành chủ của Tầng Thứ Năm, Phong Quan Trường.
Bí mật của Phong Quan Trường bị bại lộ, giờ phút này ông ta đang hoảng hốt chạy trốn không ngừng.
Sắc mặt của Phong Quan Trường có chút tái xanh, trong con ngươi hiện lên sát ý nồng nặc.
Vốn nghĩ rằng nếu ông ta hấp thu năng lượng của Lân Trù Chi Tâm, ông ta sẽ có đủ thực lực để đối phó với con chó ghẻ kia.
Tuy nhiên con chó đó ăn nuốt thiên đạo, thương thế lại có thể phục hồi nhanh như vậy, khiến cho ông ta không kịp ứng phó!
Tất cả các tính toán trước đó đều thất bại!
Cho nên ông ta phải chạy trốn.
Ông ta đang rất hận!
Nếu như cho ông ta đủ thời gian, ông ta có thể cắn nuốt tất cả năng lượng trong tim Lân Trù, thực lực chắc chắn sẽ đột phá, đến lúc đó dù cho có là Giới Chủ cũng không làm gì được ông ta!
Ông ta sẽ không cần phải chạy trốn một cách chật vật như vầy!
Bỗng nhiên.
Hư không không ngừng vỡ nát.
Một trảo đen nhánh đột nhiên vỗ xuống.
Nó đập vỡ hư không trước mặt ông ta, vô số thứ đang bạo động trong khoảng không hỗn loạn.
Một con chó mực rất mập không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía trước Phong Quan Trường, chậm rãi bước từng bước catwalk, trong cặp mắt chó hiện lên vẻ lười biếng và khinh thường.
Thân hình của Phong Quan Trường cứng lại.
- Hừ... Bóp chết tiểu đệ đệ của ta còn dám chạy? Phong Quan Trường ngươi quả thật không xem bản Giới Chủ ra gì... Hay nói cách khác, ngươi dựa vào cái gì mà dám bóp chết tiểu đệ đệ của bản Giới Chủ?
Sau lưng Phong Quan Trường, Địch Thái Giới Chủ bước ra, đôi chân trần của hắn ta đạp trên hư không, hắn ta vẫn còn nghi ngờ về cảnh Tiểu Địch Thái bị bóp chết,
Ánh mắt hắn ta lạnh như băng nhìn thẳng vào Phong Quan Trường.
Một giây sau, hai tay hắn ta kéo lấy vạt áo của mình và bất ngờ xé ra.
Rào một tiếng, quần áo nổ tung, ánh mắt của Địch Thái Giới Chủ như tỏa ra lửa, uy áp rung trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận