Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1223: Thịt bọ cạp thơm ngon béo ngậy (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một con bọ cạp nướng đỏ au khổng lồ nằm trong hoàng cung.
Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, kèm theo mùi thơm đậm đà tỏa ra từ trên người con bọ cạp đã được nướng đỏ au kia.
Nghê Nhan đã thèm lắm rồi, nàng mím cặp môi đỏ mọng lại, cổ họng đang không ngừng lên xuống.
Nàng đi tới phía trước con Ma Hạt nướng đỏ au khổng lồ kia, tâm thần khẽ động, một thanh trường kiếm xuất hiện, thanh trường kiếm kia có màu trắng ngọc bích, vô cùng óng ánh, tựa như có ánh kim tuyến đang lấp lánh ở trên thân nó.
Không hề nghi ngờ, đây là một vũ khí rất tuyệt vời.
Tuy nhiên, vũ khí tuyệt vời này nằm trong tay của Nghê Nhan, lại bị nàng lấy ra để sử dụng như một công cụ phá vỡ vỏ bọ cạp.
Thanh trường kiếm đâm vào vỏ con bọ cạp nhiều lần, vỏ con bọ cạp ban đầu vốn dĩ rất cứng, nhưng sau khi bị Bộ Phương nướng chín đã trở nên mềm nhũn hơn rất nhiều.
Một tiếng rắc vang giòn.
Khi bị trường kiếm đánh vào, lập tức xuất hiện những vết nứt dày đặc.
Một vết dầu thấm ra từ các vết nứt chằng chịt đó và chảy xuống dọc theo vỏ bọ cạp.
Mùi thịt đậm đà khiến cho tất cả mọi người không khỏi có chút đắm chìm vào trong đó.
Hai mắt của Nghê Nhan phát sáng lên, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, nàng duỗi tay bắt đầu tách vỏ của con bọ cạp đã bị đập vỡ nát kia ra.
Cũng không quan tâm đến việc vỏ bọ cạp đang nóng hổi có làm bỏng những ngón tay mềm mại, trắng nõn của nàng hay không.
Vỏ bọ cạp được tách ra, để lộ phần thịt bọ cạp trắng nõn mềm mềm ở bên trong, tuy rằng trắng nõn, thế nhưng phía trên lớp bên ngoài lại mang theo một chút màu hồng phơn phớt, như thể màu đỏ trên vỏ bọ cạp đã ngấm vào trong thịt.
u Dương Tiểu Nghệ và những người khác đều xúm lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ sáng ngời.
Mọi người đều cảm thấy có chút thèm muốn, bởi vị mùi vị này quá thơm rồi.
Đây là nguyên liệu nấu ăn được làm ra từ Ma Hạt Thần Hồn Cảnh, mùi thịt kia làm cho người ta gần như muốn đắm chìm hoàn toàn vào trong đó.
Đã bao lâu rồi mấy người u Dương Tiểu Nghệ không được ngửi thấy mùi thơm này nhỉ, từ sau khi Bộ Phương rời khỏi Đế Quốc Thanh Phong, bọn họ đã thiếu đi rất nhiều cảm giác mới mẻ.
Bộ Phương bước tới, liếc nhìn đám người đang thèm thuồng này, sau đó giơ tay lên, lần lượt ném cho bọn họ mấy cái bát sứ thanh hoa.
Đồ đạc được chuẩn bị sẵn trong túi không gian hệ thống của Bộ Phương rất đầy đủ, bởi vì Bộ Phương cũng không biết khi nào mình có thể nấu ăn, vì vậy bất cứ lúc nào hắn cũng chuẩn bị bát cơm sẵn, dù sao thì vẫn không sai.
Nghê Nhan tiếp được bát cơm, cũng bắt lấy đũa mà Bộ Phương đưa tới, có bát có đũa, lại còn có thịt bọ cạp thơm ngon béo ngậy, như vậy thì còn gì không hài lòng nữa đây?
Nghê Nhan lắc lắc đôi đũa, gắp xuống miếng thịt bọ cạp đã tách ra khỏi vỏ kia.
Thịt bọ cạp thực ra hơi trơn, nàng gắp một miếng thịt bọ cạp từ trong đó rồi bỏ vào trong chén.
Hơi nóng bốc lên mù mịt từ trong bát sứ, lượn lờ bay lên.
Nghê Nhan hít sâu một hơi, tiếng ọt ọt phát ra từ trong bụng.
Ui chao!
Vừa cắn một cái, miếng thịt bọ cạp thơm ngon lập tức tuột vào trong miệng, căng mọng nhưng không chán, béo ngậy nhưng không bị ngán, độ lửa được khống chế vừa phải, vì vậy mới không làm cho thịt bọ cạp nướng bị dai mà ảnh hưởng tới khẩu vị.
Ăn một miếng, nước thịt trào ra trong miệng, có một chút vị mặn nhẹ, mùi tanh ban đầu cũng được Bộ Phương khử bớt nhờ các loại thảo dược trong quá trình nướng.
Vì vậy, bây giờ những gì còn lại trong miệng chỉ toàn là mùi thơm của thịt, mùi thịt thơm ngon đến tột cùng.
Nghê Nhan và nốt phần thịt bọ cạp còn lại vào trong miệng chỉ bằng môt ngụm, đôi mắt xinh đẹp mở to.
Vốn dĩ tinh thần đang có chút uể oải, nhưng sau khi ăn xong miếng thịt này cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cơ thể đang mệt mỏi cũng trở nên tràn đầy năng lượng, ngon quá đi thôi!
Nghê Nhan nở một nụ cười thích thú, nụ cười đó trông xinh đẹp muôn phần.
Nàng tiếp tục cầm đũa lên, bắt đầu động đũa với những miếng thịt ở trong lớp vỏ kia, rồi gắp ra từng miếng.
Ăn hết miếng này sang miếng khác.
Bộ Phương cũng đang ăn thịt bọ cạp, nhưng đầu lông mày khẽ cau lại, lần đầu tiên nướng loại thịt bọ cạp này, nói thật là không đạt tới mong đợi như trong suy nghĩ của Bộ Phương.
Bộ Phương không khỏi thở dài một hơi, lúc nãy vừa đánh nhau vừa nướng thịt nên vẫn có một ít ảnh hưởng.
Tuy rằng vị rất ngon, nhưng vẫn có khuyết điểm.
Mấy người u Dương Tiểu Nghệ cũng đang cầm bát đũa ăn.
Tuy nhiên, tu vi của bọn họ dù sao cũng tương đối yếu, mà cấp bậc của thứ thịt bọ cạp này lại quá cao, chỉ vừa ăn một miếng, mà bọn họ đã cảm thấy có cảm giác căng phồng lên.
Năng lượng trong cơ thể thậm chí như thể đang muốn trào ra.
Vì vậy mặc dù bọn họ rất khao khát và thèm ăn, nhưng sau khi ăn một miếng, bọn họ hoàn toàn không thể ăn tiếp được nữa, nếu như cưỡng ép nhét vào, bọn họ rất có thể sẽ bị năng lượng có trong thịt bọ cạp này làm cho nổ tung.
Tất nhiên là bọn họ không muốn bị nổ tung rồi.
Vì vậy cuối cùng, chỉ còn lại Bộ Phương và Nghê Nhan được ăn uống thả cửa.
Bộ Phương ăn mấy miếng xong cũng không ăn nữa.
Còn Nghê Nhan thì càng ăn lại càng hào hứng hơn.
Nàng đặt mông ngồi bẹp trên mặt đất.
Thịt của một con bọ cạp được nàng ăn xong với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ăn xong một con này, vẫn còn một con nữa, Nghê Nhan thích thú ra mặt bắt đầu ăn con thứ hai, con thứ ba... Con thứ tư.
Cuối cùng, khắp sàn nhà chỉ còn lại vỏ bọ cạp.
Và cả Nghê Nhan đang ôm bụng cười hạnh phúc.
Bữa cơm này, ăn rất no, khiến cho cơ thể của nàng có thêm nhiều sức mạnh hơn, Tinh Thần Chi Lực trong đầu dường như cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, không làm cho Nghê Nhan trở nên mệt mỏi nữa.
- Vẫn muốn ăn tiếp sao?
Khóe miệng của Bộ Phương khẽ giật một cái, nhìn Nghê Nhan đã ăn hết toàn bộ bốn con bọ cạp khổng lồ cao hơn hai mét kia, hắn cũng bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Nữ nhân này... thật là biến thái.
u Dương Tiểu Nghệ cùng mấy người Tiêu Tiểu Long cũng nhìn Nghê Nhan bằng vẻ mặt như đang nhìn quái vật vậy.
Thậm chí khóe miệng của u Dương Tiểu Nghệ đang run rẩy, đây chắc chắn không phải là Nghê Nhan tỷ tỷ cao quý xinh đẹp kia của nàng.
Nghê Nhan tỷ của nàng không thể nào ăn khỏe như vậy được!
- Vẫn bình thường thôi, hơi no rồi.
Nghê Nhan xoa cái bụng đã trở nên có chút tròn trịa của mình, vừa cười vừa nói.
Tất cả mọi người đều không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận