Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2714: Một viên thịt bò từ trên trời rơi xuống (2)

Notice: Undefined offset: 230
Bộ Phương hơi nheo mắt.
Thần thức bắt đầu dâng trào.
Thần thức của hắn bị áp chế chỉ có thể khuếch tán ra quanh thân thể mười mét.
Nhưng như vậy cũng đủ.
Bộ Phương cứ bay lơ lửng như vậy trên không trung.
Tiểu Bì và Tiểu Hồ nằm trên vai hắn, cả hai đều tò mò nhìn tên lửa rơi.
Gần, càng lúc càng gần!
Bảo Thạch Hào tràn đầy tuyệt vọng.
Trong tàu của quốc đảo Hoa Anh Đào, tướng quân siết chặt con dao của mình, đôi mắt trở nên điên cuồng!
Đột nhiên.
Mắt tướng quân nheo lại.
Không chỉ ông ta, tất cả mọi người trong tàu đều điên cuồng...
Vì họ phát hiện rằng tên lửa... đã dừng lại!
Tên lửa sắp rơi, không biết tại sao nó lại bị khựng lại...
Không tiến về phía trước nữa, cũng không phát nổ...
- Chuyện này là thế nào?
Sĩ quan hét lên và mắng nhiếc những người xung quanh.
Nhưng không ai trong số họ có thể nói tại sao.
Vào lúc này, chỉ những người trên Bảo Thạch Hào mới hiểu tại sao tên lửa không nổ...
Vì tên lửa hoàn toàn không rơi thì làm sao nó nổ được?
Ở cách Bộ Phương khoảng một mét.
Tên lửa có kích thước bằng con người bị treo lơ lửng trên không...
Bị khống chế bởi một năng lực tối thượng, đang trôi nổi...
Bộ Phương nắm tay thành nắm đấm, Thần Thức Chi Lực tràn ngập khắp cơ thể khiến tên lửa lơ lửng ở đó.
Bộ Phương đưa tay lên, chạm nhẹ vào tên lửa.
Đột nhiên tên lửa dường như mất hết sức mạnh và rơi thẳng đứng xuống biển.
- Ừng ực” một tiếng, chìm xuống đáy biển.
Mối nguy khổng lồ đó... đã được giải quyết theo cách này.
Hòa thượng chết lặng.
Mọi người trên Bảo Thạch Hào đều thở dốc.
Sau đó, lập tức hưng phấn reo hò lên.
- Trời ơi! Đó có phải là kì tích không? Hay là một phép màu?
- Thật là tuyệt! Thế mà có thể để tên lửa treo trên không

- Đây là Thần Tiên! Nhất định là Thần Tiên!
Mọi người reo hò phấn khích, trước khi chết, thậm chí có người còn khóc vì sung sướng.
Dư Ca bật cười, tiền bối không hổ là người đàn ông mà anh ta thích!
Tiểu Ngải cũng mỉm cười và lau nước mắt trên khóe mắt.
Gần như cho rằng sắp tiêu tùng rồi.
Kết thúc rồi…
Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi!
Ở phía xa
Cánh quạt hình xoắn ốc của chiếc trực thăng xoay rồi tiếp cận với tốc độ nhanh chóng, đó là những chiếc trực thăng của Hoa Quốc...
Quân đội của Hoa Quốc đến rồi, điều này cho thấy rằng quốc đảo Hoa Anh Đào không thể tiếp tục tấn công họ, nếu tấn công một lần nữa, sẽ đồng nghĩa với đắc tội với toàn bộ Hoa Quốc!
Quốc đảo Hoa Anh Đào nhỏ bé, không dám làm như vậy!
Bộ Phương một tay cầm thịt rắn, giữa mi tâm cũng hiện lên sựlạnh lùng.
- Tên lửa... haha, thật thú vị.
Khóe miệng Bộ Phương khẽ co giật.
- Tiểu Hồ.
Bộ Phương nói.
Tiểu Hồ nằm trên vai Bộ Phương đột nhiên sáng mắt lên, duỗi thẳng người trên vai Bộ Phương, hai bàn chân nhỏ đặt trên tai Bộ Phương.
- Đối phương khiêu khích chúng ta bằng tên lửa... chúng ta phải làm sao?
Bộ Phương xoa đầu Tiểu Hồ, trên mặt không có cảm xúc gì nói.
Tiểu Hồ trợn mắt.
Sau đó, nó nhảy ra khỏi vai Bộ Phương rồi nhảy ra phía xa.
Nhảy thẳng vào hư không.
Vù...
Mọi người đều sững sờ.
Bộ Phương muốn làm gì?
Bộ Phương đưa tay lên và vỗ nhẹ vào mông Tiểu Hồ...
Tiểu Hồ tròn mắt.
Sau đó, chiếc miệng nhỏ trống rỗng bắt đầu phồng to lên...
Nhiều người choáng váng.
Những người trên tàu đều nhìn sang đầy nghi ngờ.
Cáo thú cưng muốn làm gì?
- Nấc…
Tiểu Hồ há to miệng và ợ.
Khóe môi mọi người giật giật... đây là làm gì vậy?
Tiểu Hồ này ở đây để ra vẻ dễ thương sao?
Ra vẻ dễ thương?
Khóe miệng của Tiểu Ngải và Dư Ca giật giật...
Đó là Cửu Vĩ Hồ Linh Thú cấp S, làm sao có thể đến để tỏ ra dễ thương được chứ?
Nhưng họ không biết Bộ Phương muốn làm gì.
Bùm bùm...
Đột nhiên.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Bởi vì bọn họ đều cảm thấy một làn sóng năng lượng khủng khiếp đang quét qua...
Như có dao động năng lượng vô hình đang lan rộng.
Miệng của Tiểu Hồ bắt đầu phát ra ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng dần lan tỏa...
Tất cả mọi người đều sững sờ, bởi vì họ ngửi thấy một mùi hương...
Đó là... mùi thơm của thịt bò viên...
- Mùi vị này...
Bang!
Tiểu Hồ mở miệng, từ miệng nó phát ra một luồng ánh sáng màu vàng .
Ánh sáng màu vàng ngay lập tức lướt ngang qua bầu trời như tên lửa...
- Hoa Quốc có một câu nói rất hay... Gọi là “có qua có lại” chúc các người may mắn.
Khóe miệng Bộ Phương hơi giật giật.
Tiểu Hồ phun ra Bạo Liệt Ngưu Hoàn, đầu lưỡi đột nhiên liếm liếm miệng, có chút hưng phấn.
Tiếng hú đã ngừng.
Mọi người hơi thắc mắc không biết “có qua có lại” là có ý nghĩa như thế nào.
Chẳng lẽ là quốc đảo Hoa Anh Đào đã phóng tên lửa, hắn cũng muốn phóng tên lửa đáp trả?
Nhưng... hắn cho rằng nước bọt của Tiểu Hồ nhổ ra chính là tên lửa sao?
Mọi người đều hơi dở khóc dở cười.
Hóa ra... Thần Tiên cũng biết đùa...
Trên con tàu của quốc đảo Hoa Anh Đào
Sĩ quan có chút bực bội và chửi bới thủ hạ ở bên cạnh.
Ông ta không hiểu làm thế nào mà tên lửa lại mất tác dụng mà không gây ra bất kỳ tiếng rắm nào.
- Tướng... Tướng quân... đó là cái gì?
Đột nhiên, một thủ hạ chỉ lên bầu trời xa xăm, nơi đó giống như có những vì sao đang rơi xuống.
Sĩ quan nhìn sang.
Mọi thứ đã tiến đến gần, một mùi thơm nồng của bò viên lan tràn ra ...
Viên sĩ quan ngẩn người.
- Thịt bò viên?
Nhóm người trên tàu cũng đơ ra như phỗng.
Khi một viên thịt bò từ trên trời rơi xuống là có ý nghĩa gì?
Thịt bò viên không to, cỡ như thịt bò viên bình thường nhưng do quá sáng nên...
Vì vậy nó trông rất chói mắt.
Cuối cùng…
Những viên thịt bò rơi xuống, càng lúc càng gần.
Người sĩ quan nhìn những viên thịt bò, trái tim ông ta bỗng đập rộn ràng...
Bò viên đó... tại sao nó lại cho ông ta cảm giác như một loại tên lửa?
Cuối cùng…
Viên thịt bò rơi xuống.
Trong nháy mắt... nổ tung!
(*) Cá chết rách lưới: giống câu “Mất cả chì lẫn chài”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận